“Sao, sao chứ?” Vụ phó tướng lắp ba lắp bắp hỏi.
Mộ Dung Kỳ liếc nhìn hắn ta đầy bất mãn: “Sớm đã thấy nàng ấy không thuận mắt rồi, hôm nay rốt cuộc cũng viết được hưu thư, cắt đứt quan hệ!
Sảng khoái!”
Vụ phó tướng nhìn hắn mà mặt ủ mày ê: “Vương gia, ngài thì sảng khoái, nhưng nếu vương phi nương nương đi rồi, nhỡ may tim gan tỳ thận phối của ti chức có chỗ nào đau, chỗ nào ngứa thì biết đi tìm ai xem bệnh ạ?”
Mộ Dung Kỳ sửng sốt: “Trên đời này cũng không phải chỉ có mình nàng ta là đại phu, cũng không phải chỉ có mình nàng ta là nữ nhân”
“Nhưng người mổ bụng cho ta là Vương Phi nương nương, ta đã nhận chủ rồi. Hơn nữa nàng ấy còn nói ta bị cái gì mà tiểu cầu gì mà hơi cao, giai đoạn sau phải thường xuyên uống thuốc bằng không nói không chừng huyết quản sẽ có nguy cơ bị tắc nghẽn”.
Hắn ta nói ra một loạt danh từ mà Mộ Dung Kỳ không hiểu, hắn bực dọc phất tay: “Tắc nghẽn mạch máu là do thiếu rượu, uống chút rượu lưu thông máu là chẳng có vấn đề gì cả! Uống rượu!”
Vụ phó tướng lắc tay không: “Bình rượu của ta vỡ rồi, vương gia, ngài đợi chút, ti chức vào hầm rượu lấy bình rượu khác”
Mộ Dung Kỳ “ừ một tiếng, coi như đã cho phép.
Vụ phó tướng nhảy từ trên mái nhà xuống đất, vừa rời khỏi tầm mắt hắn liền nhanh chân chạy mất. Hắn ta cũng không đến hầm rượu mà chạy ra ngoài.
Trên đường gặp được lương y trong phủ đang đi khắp nơi tìm lão hầu của ông ta, ông ta thấy hắn ta cuống cà cuống quýt liền kéo hắn ta lại: “Hơn nửa đêm rồi còn ở đây, ngươi mộng du đấy hả?”
Vụ phó tướng gấp đến dậm chân: “Ta nào có an nhàn thoải mái gì mà mộng du? Ta hỏi ông, vương phi nương nương có tốt không?”
Lương ý trừng mắt nhìn: “Đó là sư phụ của ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi nói xem có tốt không?”
Vụ phó tướng không rảnh uốn lại ví von của ông ta mà chỉ thuận nước đầy thuyền: “Cha ông bị nương của ông bỏ, ông có sốt ruột không?”
Lương y vung tay: “Người đã biết nham hiểm từ lúc nào vậy, ta đã cả bó tuổi như vậy rồi mà người còn trêu đùa ta như vậy?
“Ai đùa với ông chứ, là mới này chính ông nói đấy. Vương gia bỏ vương phi nương nương rồi!” “Cái gì?” Lương y liền sốt ruột: “Người nghe ai đồn bậy đấy?” “Chính miệng vương gia nói vậy đấy!”
Lương y gấp đến độ xoay vài vòng: “Không được! Tuyệt đối không được! Nếu vương phi bị viết hưu thư thì ai dạy ta thuật châm cứu đây?”
“Cho nên mới nói chúng ta không thể mặc kệ như vậy, đúng không?”
“Làm thế nào đây?
Ta đoán rằng chuyện này tám phần là có liên quan đến chuyện Tề Nhị công tử dẫn vương phi nương nương đi dạo thanh lâu mấy hôm trước.”
“Vương phi nương nương dạo thanh lâu? Sao nương nương có thể như vậy chứ? Vương gia nhà chúng ta còn chưa từng đến đó đấy”
“Ông nói nhảm nhiều quá đấy, hôm nay Tề Nhị công tử đã đến cửa tìm vương gia nhận lỗi nhưng vương gia không gặp, Tề Nhị công tử còn kéo ta lải nhải nửa ngày, nói chỉ là hiểu lầm”
Lương y lúc này mới như trút được gánh nặng: “Vậy ngươi định giúp thế nào đây?”
“Ngày mai trời vừa sáng, nói không chừng vương phi nương nương sẽ tức giận bỏ đi. Cho nên ta phải đi thông báo cho Thẩm thế tử cùng Tề Nhị công tử một tiếng. Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nói gì thì cũng phải gỡ bỏ được hiểu lầm phiền phức này.”
“Còn ta thì sao?” “Còn phải nói sao? Ông phải tìm cách gắn kết tất cả các thế lực có thể gắn kết, giữ vương phi nương nương lại trước đã”
Lương y lại xoay hai vòng: “Tôi đi tìm Nhi Nhi, nếu không được thì cho nàng ta ăn bã đậu, chỉ cần nàng ta không dây nối thì vương phi nương nương không thể dẫn nàng ta đi”
“Dù ông dùng cách gì thì chúng ta chia ra hành động”
Lương y đến gõ cửa Triều Thiên Khuyết, còn Vụ phó tưởng lại chạy đến phủ Quốc công.
Hai người này mà cãi nhau thì giày vò lắm. Cả đám người cũng theo đó mà bận bịu, còn hai đương sự lại cả đêm ngon giấc.
Lãnh Băng Cơ giờ đang mang thai nên rất dễ mệt mỏi, còn thèm ngủ, tâm sự trùng trùng nằm xuống, tưởng rằng bản thân sẽ trằn trọc không ngủ nổi nhưng ai ngờ đầu vừa chạm gối đã vô tâm ngủ mất.
Mộ Dung Phong đợi hoài đợi mãi, một mình rầu rĩ uống rượu nửa ngày rốt cuộc cũng ngấm men say, nghẹn khuất trở lại thư phòng ngả đầu liền ngủ.
Chớp mắt đã đến hôm sau. Người gác cổng của vương phủ vươn người, ngáp dài tiến lên gạt mở chốt cửa, mở cửa vương phủ.
Mấy bà tử ăn mặc lòe loẹt ngồi khoanh chân trên bậc thềm trước cửa còn đang lấy tay đỡ trán lơ mơ ngủ gật, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vụt đứng dậy, bước lên xúm lấy người gác cổng.
Làn sóng nhiệt tình ập đến khiến người gác cổng nhất thời không chống đỡ nổi: “Này! Này! Làm gì đấy? Làm gì đấy hả?”
Bà tử mặt mày tươi cười: “Bà mai bà mối chúng ta đến cửa đương nhiên là có chuyện vui lớn rồi! Vương phi nương nương nhà người đầu?”.
Người gác cổng không hiểu ra sao, trong phủ cũng không có chủ tử đến tuổi cưới hỏi đợi gả, mấy bà mai này định mai mối cho ai?
“Vương phi nương nương nhà ta đương nhiên vẫn còn đang nghỉ ngơi”
“Chúng ta cũng đã đợi trước cửa cả đêm, chuyện gì cũng phải có trước có sau, tiểu ca cũng nên vào bẩm báo cho chúng ta. Chúc mừng vương phi nương nương, chúng ta đều đến làm mai mối cho vương phi nương nương”
Người gác cổng vừa nghe vậy liền sốt ruột: “Các bà đang nói gì vậy, có biết ăn nói hay không hả? Vương phi nương nương nhà chúng ta là do hoàng thương tự mình ban hôn, là chính phi nương nương của vương phủ chúng ta. Các bà hô hào mai mối cho anh vậy hả?”
Bà mai bà mối cũng không so đo với người gác cổng: “Đừng tưởng chúng tôi không biết, vương phi cùng vương gia nhà người đang ầm ĩ đòi ly hôn cũng không phải một lần hai lần rồi, nghe nói vương gia đã viết xong hưu thư, vương phi nhà các người giờ đã được tự do, nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không dính dáng gì đến nhau cả!”
“Có cải rắm ấy!” Người gác cổng giậm chân mắng chửi, đuổi bà mai ra ngoài: “Vương gia và vương phi nhà ta còn ân ái lắm! Cái tên thất đức lên hương lên khỏi nào nói hươu nói vượn vậy hả?”
Bà mai bà mối không chút nhượng bộ: “Sợ là đã truyền khắp kinh thành rồi. Ngay trong đêm qua đã có chủ gia đến cửa tìm chúng ta, kêu chúng ta đến đợi trước cửa, nhất định phải gặp được vương phi nương nương đầu tiên. Chỉ cần vương phi nương nương bước chân ra khỏi cửa vương phủ thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể gả vào vương phủ chúng tôi, vào phủ quản trong phủ, tiền bạc tùy ý tiêu, là nhà giàu có nhất cả Trường An.
Bà mai bên cạnh nói: “Chủ gia nhờ cậy ta mới xứng với thân phận cao quý của vương phi, nếu chuyện thành thì cũng không thiếu bạc thưởng cho tiểu ca ngươi. Phiền tiểu ca vào trong bẩm báo một tiếng?”
Đùa gì vậy, nếu thực sự hồi bẩm thì xem chừng bát cơm này của mình cũng chẳng còn.
Người gác cổng đẩy mấy bà mai còn đang phân bua ra ngoài rồi đóng “phịch” cửa phủ lại.
Nơi này náo nhiệt đến vậy đã kinh động đến Mộ Dung Phong đã thức dậy luyện kiếm, tàn phá cả sảnh hoa lên tiếng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người gác cổng không dám giấu diếm liền thêm mắm dặm muối kể lại.
Mộ Dung Phong không khỏi sửng sốt, bản thân mình mới viết hưu thư tối qua, sao phong thanh lại lan truyền nhanh đến như vậy?
Hắn buồn bực phất tay: “Chỉ cần là bà mai thì đều đuổi đi xa. Nói với bọn họ, nếu còn đặt điều gây chuyện thì bản vương xét xử nghiêm ngặt”
Người gác công lập tức nhận lệnh rời đi, nhưng lát sau đã cầm cả xấp thiệp mời vào.
“Đuổi đi rồi sao?”
“Đuổi đi rồi ạ, có điều..”
Người gác cổng lộ vẻ khó xử, bẩm báo lại với hắn: “Sau khi bà mai bị đuổi đi lại có mấy phủ khác phải người qua đưa thiếp mời cho vương phi nương nương, không nói là nghị thân mà chỉ mời nàng qua phủ uống trà ngắm hoa”
Sau đó nhìn sắc mặt âm trầm lạnh lùng của hắn rồi cẩn thận đưa thiếp mời trong tay qua.
Mộ Dung Phong chỉ liếc mắt nhìn, xấp thiệp khá dày, ước chừng cũng phải đến tám, chín tầm.
Thời điểm quan trọng như vậy mà đến mời ngắm hoa thưởng trà, vừa đoán liền biết rốt cuộc là có ý đồ gì. Nữ nhân này quả thực là không an ổn trong phòng, trêu hoa ghẹo nguyệt, từ lúc nào đã quen biết nhiều công tử ca đến vậy rồi? Quả là lố bịch! Chẳng trách lại vội vàng hòa ly với mình như vậy.
Chính mình hôm qua còn từng uy hiếp nào qua thôn này không còn tiệm khác, ai mà ngờ sớm đã có người xếp hàng cướp khách.
Quả thực là buồn cười.