Đình viện mà Lãnh Bằng Nguyệt đang sống gọi là Tử Đằng Tiểu Trúc, bên ngoài đình viện vừa mới dựng thêm một giàn cây tử đắng, hình như giàn hoa tử đằng này từ nơi khác được chuyển qua trồng ở đây. Thời điểm này đã qua mùa hoa tử đằng nở, tia nắng chói chang chiều qua cành dây leo rậm rạp in bóng trên mặt đất..
Lúc Lãnh Băng Cơ từ phụ cận đi ngang qua, nàng ngừng giây lát, không nhịn được nhếch môi cười chua xót, sau đó mới bước vào trong viện.
Vừa bước vào cửa thì gặp ngay người quen cũ, Vương ma ma đúng lúc đang cùng Tri Thu đứng dưới mái đình viện nói chuyện, nàng ta nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, nét mặt có chút lúng túng, cuống quýt nở nụ cười.
Lãnh Băng Cơ không cùng nàng ta phí lời: “Lãnh Băng Nguyệt đâu rồi?
Vương ma ma vẫn chưa trả lời thì Tri Thu đã lên tiếng trước, liếc mắt nhìn nàng một cách đầy ngạo mạn: “Thời điểm này e là không thích hợp rồi, Vương gia hiện tại đang ở bên trong uống rượu, vẫn là mời Vương phi nương nương ngày mai lại đến.”
Lãnh Băng Cơ không muốn cùng nàng ta so đo, tự mình hướng gian phòng bước tới:”Có gặp hay không, cũng không đến lượt một nô tài như người lên tiếng”.
Tri Thu muốn tiến lên phía trước giữ nàng lại, lại bị Vương ma ma ở phía sau không tiếng động kéo lại, lén lút đưa mắt ra hiệu, đè thấp giọng nói: “Để nàng đi”,
Lãnh Băng Cơ mang theo Nhi Nhi trực tiếp đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là hương vị thức ăn xộc vào mũi, hòa quyện vào mùi vị rượu Vàng, dụ dỗ những con sâu thèm ăn trong bụng nàng trổi dậy càng mạnh mẽ, sôi sùng sục.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Nguyệt nghe thấy tiếng động ở cửa, không hẹn mà cùng nhau quay mặt nhìn lại, nhìn thấy nàng vậy mà cùng lúc đanh hàm. Lãnh Băng Cơ chậm rãi hé môi cười: ” Vương gia vậy mà lại ở đây, trùng hợp a”.
Mộ Dung Phong lạnh lùng cười: ” Bổn Vương lại không nghĩ là một sự trùng hợp, ngươi trăm phương ngàn kế như thế, nếu như ngươi thoải mái thừa nhận, Bốn Vương vẫn có thể đánh giá người cao chút”.
Lãnh Băng Cơ thản nhiên trực tiếp ngồi xuống, nhìn một bàn đồ ăn lung linh đẹp mắt, trước mặt Lãnh Băng Nguyệt trực tiếp băng đĩa gà xé thơm phức qua: “Vương gia thật sự là hiểu lầm rồi, ta đây chỉ là tới ăn bữa cơm thường mà thôi. Ngài lại không đói, không thể cảm nhận được món gà rán giòn này được.”
Nàng xắn tay áo lên, lật cổ tay, thoáng chốc trong tay có thêm một con dao giải phẫu mới sáng lấp lánh. Lãnh Băng Nguyệt ngay lập tức biến sắc, cả người bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Phong run lẩy bẩy: “Tỷ tỷ, người muốn làm
gi?”
Lãnh Băng Cơ bỏ dao trong tay xuống, đem đùi gà xé thơm phức ở trước mặt nhét vào trong tay Nhi Nhi ở phía sau: * Mùi vị hẳn là không tệ”.
Nhi Nhi nhận trong tay ngây ngốc không dám ăn, Mộ Dung Phong ở đối diện nhìn nàng ta bằng ánh mặt hàn lạnh sắp đem nàng ta đóng thành khối băng rồi.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Lãnh Băng Nguyệt ngượng ngùng đứng dậy khỏi lòng Mộ Dung Phong: ” Muội còn tưởng tỷ tỷ lại nghĩ không thông nữa chứ”.
“Ồ?” Lãnh Băng Cơ nhướng mày: “ Vì vậy mà muội muội lập tức bổ nhào tới ngăn Vương gia để ngài ấy lại khỏi đoạt lấy dao của ta, xem ra muội là muốn vui vẻ nhìn thành quả
Mộ Dung Phong nhếch môi: ” Lãnh Băng Cơ, người là cố ý tới khiêu khích đúng không?”
Con dao lá liễu mỏng manh được Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng phất phới trên đầu ngón tay, đem lớp da gà giòn vàng kim cắt xuống tầng tầng lớp lớp.
Nàng không có đũa, trực tiếp dùng ngón tay trắng tinh nhặt lên cho vào miệng. Rõ ràng là một hành vi không mấy nho nhã vậy mà khi nàng làm lại cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Xem ra phủ Vương gia thật sự không giàu có gì, ta vừa mới chỉ ăn hai miếng thịt, Vương gia vậy mà lại tỏ ra tính khí lớn như thể. Chẳng trách chủ tử chúng ta từ sau khi vào phủ đến miếng cháo cũng không có ăn.”
Mộ Dung Phong giật mình, hiển nhiên không biết sau đó cười châm chọc: “ Phủ Bổn vượng không nuôi kẻ lười biếng, càng không nuôi người ngoài”.
Người đàn ông này thật là keo kiệt chẳng trách lớn tuổi như thế mới cưới được vợ.
Lãnh Bằng Cơ tay không ngừng, ăn một cách ngon lành. Tuy rằng bản thân đang bị thương không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, nhưng đồng dạng cũng cần phải nhanh chóng bổ sung thể năng.
“Vương gia nói cũng có lí, tuy rằng ta và ngài bây giờ vẫn chưa hòa ly, nhưng huynh đệ ruột đã tính toán sổ sách, vẫn là nên tính toán rõ ràng một chút mới là tốt nhất, miễn tránh đến cuối cùng vì một chút tiền cơm mà không thể vạch rõ ràng.
Thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, ta cùng với hạ nhân bên cạnh ta sẽ ở đình viện của mình xây lò bếp khác, tự cung tự túc, tuyệt đối không động tới một chút gì trong phú của ngài, thế nào?”
“Chỉ cần không để Bổn vương nhìn thấy người, đều tùy ý người. Nhưng người đừng quên răng định viện mà người bây giờ đang Sống cũng là vương phủ của ta”.
So đo rõ ràng như thế, Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt híp mắt cười: “Vương gia đừng quên là tổ mẫu, ngoại tổ mẫu của ngài, còn có phụ thân ngài không để ta chuyển ra khỏi vương phủ, chứ không phải là ý của ta. Mộ Dung Phong nghẹn lời: “Đó không phải là do người sử dụng thủ đoạn để tiện, mê hoặc lòng người?” Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: ” Nếu như vương gia ngài không thích ta chữa bệnh cho lão thái quân, ngài có thể ngăn cản Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: ” Lãnh Băng Cơ, người đừng có nghĩ có chỗ dựa nên không biết sợ!”
* Năng lực tưởng tượng của vương gia thật phong phú, ngài đây là vòng vo cảnh cáo ta, nhất định phải trừa mặt mũi cho ngài, ăn cơm của vương phủ ngài?”
Mộ Dung Phong chớp mắt, lạnh lùng dán chặt mắt vào khuôn mặt nàng: “Người bây giờ chính là đang ăn cơm của phủ ta!”
Lãnh Băng Cơ nhìn hắn cười sáng lạn, ánh sao sáng lấp lánh trong mắt nàng: “Một bữa ăn cũng keo kiệt như thế, ngài đã số đo tính toán như thế, vậy của hồi môn của ta sớm muộn gì cũng mang trở lại Tượng phủ, vạn nhất thiểu mất thứ gì đó, nói không rõ ràng, sẽ làm người hiểu lầm người của vương phủ ngài tham ô hết rồi. Vẫn là thỉnh cầu vương gia lát nữa lệnh cho người mang đến trong định viện của ta, vất vả ngài rồi”.
“Kha kha, một chút của hồi môn, Bổn vương còn không đặt vào mắt” “Vậy thì một lời đã định, muội muội nhưng mà đừng có không nỡ ha?” Lãnh Bằng Nguyệt ngồi một bên nhìn thấy Mộ Dung Phong Tức giận mãnh liệt( nộ khỉ tuôn trào), căn bản không dám chen vào. Ai mà biết được Lãnh Băng Cơ vẫy mà hạ một đường, đem của hồi môn của nàng đưa ra ngoài, Nàng ta không khỏi lo lắng một trận trong lòng.
Tuy rằng di nương của nàng suy sét đến việc cắt xén bao nhiêu của hồi môn của Lãnh Băng Cơ, tất cả đều là bản lĩnh mặt ngoài. Nhưng nàng ta thân là trưởng nữ của Tượng phủ, còn là chính phi, theo như lễ nghi, của hồi môn của nàng ta so với bản thân phong phú hơn nhiều. Không dễ dàng gì đưa vào miệng, lại nôn ra lại, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như Lãnh Băng Cơ thật sự có thể cuốn gói rời đi, cả cái vương phủ này đều là của bản thân nàng, còn hiếm lạ gì một chút của hồi môn ấy?
Nàng cười như không cười: “Tỷ tỷ thật sự là nghĩ nhiều rồi, muội muội vừa mới còn cùng Vương ma ma nói chuyện này, đợi lát nữa lệnh người đưa sang cho tỷ”
Lãnh Băng Cơ đem con gà róc sạch chỉ để lại một bộ xương hoàn chỉnh, nấc một hơi đầy thỏa mãn, lấy ra chiếc khăn lau lau miệng, rồi đứng dậy: “Tưởng tượng muội muội chí hướng cao xa, nên cũng không đem chút đồ vật này đặt vào mắt. À, còn có ta cũng đã tự nấu ăn rồi, thức ăn mỗi ngày đều cần thiết mua, Vương gia nhớ phải người phân phó nói với người gác cổng một tiếng, miễn trách đến lúc ấy lại không cho ra ngoài”
Đối mặt với sự ung dung nhàn nhã của nàng, Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy đây một bụng tức giận, cánh mũi phập phồng, phun ra khí nóng hừng hựng: “Người khác có thể ra ngoài, duy chỉ mỗi người là không được”.
“Vì Sao?”
“Đương nhiên là do sợ ngươi bôi nhọ thanh danh của vương phủ ta”.
Lãnh Bằng Cơ cảm thấy ngứa ngáy tận chân răng, miệng của người đàn ông này thật là độc, tóm lấy được bản thân một chút điểm đau này thì không định buông tay ra nữa, con ong vàng chích đuôi bọ cạp, so với miệng lưỡi của hắn thì thua xa rồi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn hai người toét miệng cười: ” Thật ngại quá, hôm nay Lão Thái Quần đặc biệt dặn dò, bảo ta mỗi ngày đích thân mang thuốc đến phủ Quốc Công. Đương nhiên xe chuẩn bị không cần quá khoa trương, ta cảm thấy Phong Vương phủ ba chữ này thật xấu hổ”.
Nàng nói xong rồi xoay người bước đi. Đằng sau nghe một tiếng “bốc”, là âm thanh ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ghét nhất đàn ông lúc tức giận phá nhà, người đàn ông này không chỉ keo kiệt, cáu kỉnh, bạo hành gia đình, mà quan trọng nhất còn háo sức, ngu xuẩn, cùng với Lãnh Băng Nguyệt thật sự là vừa ý, trời sinh một đôi,
Nhi Nhi trong tay vẫn như cũ nắm chặt đùi gà đầy mỡ, đi theo phía sau nàng, rời khỏi đình viện, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giống như sống sót qua cơn hoạn nạn: ” Tiểu thư, ngài thật sự dọa chết em rồi!”.
Lãnh Băng Cơ đột nhiên quay mặt, nhìn về hướng Tử Đằng tiếu trúc chép miệng đầy tiếc nuối: ” Thật đáng tiếc a” “Đáng tiếc cái gì ạ? “Đáng tiếc không thể ở lại xem kịch, cung điện cảnh xuân tuyệt vời ngàn năm hiếm thấy, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi” Lời nói này làm Nhi Nhi đỏ mặt vì xấu hổ: “Tiểu thư, lời nói kiểu này mà người cũng có thể nói ra, ngượng chết người rồi!”
Lãnh Băng Cơ sờ sờ thuốc trong tay áo, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối, nếu như không phải lo lắng người đàn ông cáu kỉnh Mộ Dung Phong ấy tới tim mình làm phiền, thật sự nên cho Lãnh Băng Nguyệt một liều thuốc xổ mạnh rồi.
Nghĩ nghĩ a, khi hai người đang triền miên đau khổ, hừng hừng khí thế, Lãnh Băng Nguyệt thình lình đánh rắm một loạt, sau đó nhịn không nổi một loạt tuôn trào, đạn pháo liền ngày, Mộ Dung Phong nghẹn khuất trong đoạn thời gian phải ném đi khẩu súng của bản thân, hoảng loạn bỏ chạy, muốn bao nhiêu thú vị có bấy nhiêu.
Bản đảm Mộ Dung Phong hắn trong nháy mắt mềm nhũn, hắn sẽ mang theo bóng đen tâm lí cả đời. Có điều, như thể quá nổi bật rồi, mình vẫn nên thức thời một chút, thủ hạ lưu tình đi.