“Ngươi biết bản thân mình không thể sinh con, nên không dám nạp thiếp, ngươi sợ người ta chê cười, cho nên đã nuôi ta ở ngoài phủ, không để cho ta nhìn thấy ánh mặt trời. Ta đã chịu đủ những lời chỉ trích của mọi người, cho nên muốn Tìm ngươi đòi lại danh phận, nhưng ngươi lại bày ra mưu kế bảo ta giả vờ mang thai, tìm đến Hầu phủ.
Ta vốn cũng chỉ để chứng minh ngươi là một nam nhân, nhưng ai ngờ được bên trong trái tim đó, lại muốn có con cái để có thể tranh giành ngôi vị thế tử này.”
Tường Chỉ mang hết tất cả gia bảo của Thi Minh Trạch ra ngoài, một chút cũng không trừa lại.
Bây giờ cho dù Hầu gia muốn bao bọc thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa, hản thở dài một hơi rồi loạng choạng lùi lại mấy bước, giống như toàn bộ sức lực bị rút đi trong tích tắt vậy.
Thi Minh Trạch quỳ gối xuống, ôm lấy chân hẳn, giọng thảm thiết van xin: “Phụ thân cứu mạng, con chỉ là một đứa trẻ, con sai rồi, con sai rồi”
Hầu gia đưa tay lên cao nhưng lại rơi xuống trong gang tấc, không còn sức lực: “Nghiệt tử, nghiệt tử, đó là đại ca ruột của ngươi đói”
“Nhưng con cũng là con ruột của phụ thân mà, chính vì đó là đại ca, cho nên tương lai Hầu phủ là của huynh ta, cái gì cũng là của huynh ta, con chẳng có gì cả! Con không can tâm!”
Đại Trường công chúa thở nhẹ một hơi: “Hầu gia, bản cung hiểu tâm trạng của ngươi, phải chịu.
nỗi đau mất con, cho nên mặc dù Minh Trạch có phạm tội lớn như thế nào đi chăng nữa, thì ngươi cũng không muốn mất đi đứa con trai duy nhất này nữa đúng không. Nhưng mà, cháu gái ta tuổi còn nhỏ mà đã đoản mệnh, đứa bé kia nhỏ như vậy lại không có cha, cho nên vẫn xin Hầu gia hiểu cho tâm trạng người làm tổ mẫu như ta”
Lúc này, thị vệ dẫn theo ở đẳng sau, quay người rời đi.
Hầu gia nhằm chặt mắt, mặc cho nước mắt rơi, cuối cùng nghiến chặt răng căm hận ra lệnh: “Người đâu, trói đứa nghịch tử này lại cho ta, giao cho đại lý tự xử lý!”
Dứt lời thuộc hạ liền tiến lên, bất chấp sự vùng vẫy và van xin của Thi Minh Trạch, hung hăng trói hắn lại.
Lão phu nhân cũng thở dài ngao ngán: “Tú Vân, theo ta về phủ đi”
Tú Vân đứng im lặng tại chỗ, nước mắt cũng rơi lã chã: “Con là người của Thi gia, sao lại về phủ Bá tước chứ?”
“Liệu bây giờ Hầu phủ này còn có chỗ đứng cho con sao? Chẳng lẽ con còn muốn bảo vệ đứa súc sinh đó sao?”
“Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, con không còn chỗ nào để đi, chỉ có xuất gia làm ni, thấp đèn bái phật” Tú Vân bình tính nói Lãnh Băng Cơ đang bò xổm trên mái nhà suýt chút nữa thì nhảy xuống, chỉ vào mũi Tú Vân để mảng vài câu. Tính lại, nàng ta cũng chỉ là nữ nhỉ chưa đầy ba mươi, nếu ở thời hiện đại thì sẽ có rất nhiều người như vậy chưa lấy chồng, vậy mà nàng ta lại nguội lòng đến mức muốn chôi vùi cả cuộc đời này sao. Từ nhỏ đến lớn, trong đầu nàng †a đã bị nhồi nhét những suy nghĩ gì vậy?
Nam nhân ba thê bảy thiếp, còn nữ nhân thì sao, thái tử phi tôn kính như vậy, mất đi chồng, cũng phải chăm lo cho con cái, nhưng đối mặt với bài vị lạnh lẽo, lại giống như tàn phế. Đây là đạo lý gì chứ?
Thế nhưng, xung quanh một mảng cô quạnh, ngoại trừ lão phu nhân lòng đau như dao cất, thì chẳng có một ai đứng ra để thuyết phục cả. Lẽ nào, mọi người đều cho rằng, kết quả đó là sự lựa chọn đúng đắn đối với nữ nhân đã mất chồng sao?
Nhìn thấy Thi Minh Trạch gặp báo ứng, cảm xúc hưng phấn nhộn nhạo trong lòng Lãnh Băng Cơ bỗng chìm xuống, nàng không còn tâm trạng để xem náo nhiệt nữa, bèn quay mặt qua hỏi Mộ Dung Phong: “Đi được chưa?”
Mộ Dung Phong không nói gì cả, mà chỉ ôm lấy eo của nàng, rồi cùng nàng đáp xuống phía bên ngoài Hầu phủ. Sau đó hai người họ lặng lẽ lên xe ngựa trở về.
Chiếc xe ngựa chăm chậm rời đi, khiến Mộ Dung Phong cảm thấy, Lãnh Băng Cơ im lặng trầm mặc như vậy một chút cũng không thú vị, mặc dù có nhiều lúc hản cũng muốn nàng im miệng “Sao vậy? Câm rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ xoa xoa mí mắt, chưa kịp mở miệng, thì cả người giống như là quả cà tím bị bầm dập vậy.
Mộ Dung Phong vén màn bên cửa sổ lên, chiếc xe ngựa đang đi ngang qua nơi náo nhiệt ở trên phố, nơi đây đầy tiếng la hét náo nhiệt, đầy những hương thơm của các món ăn, tràn ngập khắp phố. Đặc biệt là có một mùi vị xộc lên khiến người ta trong nháy mắt không tự chủ được mà men theo mùi vị đó tìm đến.
Là đậu phụ thối.
Ông chủ bên quầy hàng, với cái thùng, một chảo đầu đang sôi cái lò, một g 1a ném đậu phụ thối mốc đen xì xì vào chảo dầu, dùng đôi đũa trúc dài để lật qua lật lại vài hồi, chiên cho đến khi lớp vỏ phồng lên sau đó vớt ra, rồi ném lên trên tấm để ráo dầu.
Sau khi ráo dầu thì lại bỏ vào bát, xịt nước sốt, rắc hành lên rồi đưa cho đám trẻ con đang đợi bên cạnh.
Đám trẻ hít sâu một hơi, hít dòng nước mũi dài giống như con nhộng vào trong bụng, sau đó dùng chiếc nĩa bằng trúc ăn một cách rất hưởng thụ.
Mộ Dung Phong quay mặt qua hỏi Lãnh Băng Cơ: “Đã ăn đậu phụ thối bao giờ chưa?”
Lãnh Băng Cơ ngây ra, đây có lẽ là lân đầu tiên hai người họ tán gẫu như vậy? Nàng nhìn về phía con phố rồi mím môi: “Ngửi mùi giống như phân vậy.”
‘Sắc mặt Mộ Dung Phong sụp đổ ngay lập tức, lúc này khiến hẳn nhớ lại chuyện lần đầu tiên bị ngộ độc cá nóc ở phú Bá tước. Nữ nhân này đúng là thích gì thì nói nấy.
Hắn “soạt” màn xuống một tiếng, “Cái miệng này của nàng như là đậu phụ thối vậy.”
Lãnh Băng Cơ thấy tâm trạng hẳn không vui, sự buồn bực trong lòng trong phút chốc không còn nữa.
Là một vị bác sĩ, nàng cực kỳ hiếm ăn loại đồ ăn vặt này, nhưng đồng nghiệp của nàng thì lại rất có tình cảm với bánh bao kẹp đậu phụ thối, rồi thêm bánh trứng chiên chấm với nước sốt tôm hùm cay cay, trốn ngoài hành lang đi bộ, nghe nói là vừa thơm vừa hôi, vừa cay vừa nồng, khóe miệng cứ luôn giật giật, cực kỳ kích thích.
Nàng chưa từng nếm thử, ngay cả mùi vị của nó cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, bỗng cảm thấy có chút dại dột, hèn gì nói khẩu vị của người mang thai rất khác lạ, quả nhiên.
Nàng nhanh nhẹn nói: “Nhưng nghe nói ăn vào có vị rất thơm, giống như là bún ốc vậy”
Mộ Dung Phong nhất thời lại có hứng thú: “Dừng xe”
Phu xe cho dừng xe lại. Mộ Dung Phong nhoài người ra dặn dò: “Đi mua một phần đậu phụ thối”
Phu xe cứ nghĩ là bản thân mình đã nghe nhầm, nên không có động tĩnh gì cả.
Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy khuôn mặt Mộ Dung Phong ăn đậu phụ thối chắc chẳn đầy cảm xúc: “Ngài chắc chắn muốn ăn đậu phụ thối trong chiếc xe sang trọng cao quý này sao?”
Mộ Dung Phong liếc nàng một cái: “Lẽ nào ăn trên phố sao?”
Quả vậy, người này được rất nhiều người ngưỡng mộ và sùng bái, nếu như bị nhận ra thì không hay chút nào.
Phu xe bây giờ mới chắc chắn, chính vị chủ tử cao quý này muốn ăn đậu phụ thối. Hắn nghe lời xuống xe, một lúc sau liền bưng một bát về, cánh tay vươn ra rất dài, mũi nín thở đưa đậu phụ thối cho Mộ Dung Phong.
Lúc này, một mùi hôi nồng nặc bá đạo lan tỏa ra khắp buồng xe.
Mộ Dung Phong bưng trong tay, ngậm ngự không biết nên mở miệng như thế nào, liền đưa về hướng Lãnh Băng Cơ: “Ăn thử đi?”
Nàng ngửi mùi đó liền cảm thấy có chút buồn nôn. Vừa nấy vì tò mò nên có chút thèm ăn, bây giờ ngửi thấy cảm giác lúc nấy lập tức biến mất.
Nàng co lại về phía sau: “Ngài tự ăn đi, hôi quá”
Mộ Dung Phong chuyền xoay xoay tay vài vòng, cầm đôi đũa trúc lên, có chút nghỉ ngờ, cái này có thực sự giống như lời Vu phó tướng nói, rất ngon? Nhưng sao nhìn lại chẳng thấy có chút muốn ăn gì cả vậy.
Lãnh Băng Cơ bịt mũi, đợi để xem trò cười của hẳn, liền thúc giục: “Trong xe bốc mùi quá hôi rồi, ngửi thôi dạ dày đã khó chịu. Ta không tin ngài thật sự dám ăn”