Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 1008: Chương 1008: Chương 1007




Lãnh Băng Cơ cười: “Địa Lợi hả, ngươi tới vừa đúng lúc, hôm nay thân thể của Vu phó tướng không được khỏe ngươi chăm sóc tốt cho hắn nhé.”

Địa Lợi cũng không tranh cãi vô ích, hừ lạnh một tiếng: “Người muốn chăm sóc cho phó tướng xếp hàng dài đến kinh thành, ta cũng không phải là người nhiều chuyện”

Nói xong xoay người rời đi.

Bụng của Vu phó tướng cũng không còn đau, trên người cũng có sức mạnh, vén chăn lên vọt một cái đứng dậy: “Địa Lợi cô nương, đây là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Ngươi nghe ta giải thích một chút”

Lãnh Băng Cơ cười trên nỗi đau của người khác, nhe răng nghiến lợi: “Dám kết hợp với Vương gia nhà ngươi mà tính kế †a, không biết việc chung thân đại sự của mấy người Địa Lợi là do người nào quyết định phải không?”

Vu phó tướng mặt ủ mày ê: “Vương phi nương nương người thật là không phúc hậu!”

Có hay sao? Không có mà? Ta là một người lương thiện như vậy. Không phúc hậu chính là các ngươi.

“Nói đi, Vương gia nhà ngươi sai khiến ngươi giữ chân ta để làm cái gì?”

Vu phó tướng hít hít cái mũi: “Hắn có cái gì tiến bộ chứ, chẳng qua là muốn nghiên cứu khẩu súng kia một chút mà thôi”

Lần này đổi lại trong lòng Lãnh Băng Cơ nổi lên hồi chuông báo động: “Chết tiệt!”

Việc này cũng không thể giỡn như vậy.

Không sợ hắn tháo ra, chỉ sợ hắn lại đem nòng súng chỉa vào mặt mình rồi đến gần để nghiên cứu. Một nam nhân dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nếu khuôn mặt này bị hủy thì còn có thể làm cái gì nữa chứ?

Xoay người chạy nhanh trở về, không đợi tới lúc trở lại Triều Thiên Khuyết, đột nhiên nghe một tiếng “Rầm” từ phía xa vang lên.

Tiếng vang này, ha ha, chắc chắn là tiếng súng nổ.

Mộ Dung Phong và Cừu thiếu chủ hai người rất biết tìm địa điểm, phía sau phủ nguyên soái có một rừng cây nhỏ, hai người thuận tiện lấy hai cái đèn lồng chạy vào trong rừng cây nhỏ để luyện súng.

Bắn súng ở nơi này chắc ở phủ nguyên soái không nghe được đâu?

Cầm đèn lồng treo ở trên cây, hai người cách ra xa mấy trượng sau đó bắt chước nâng khẩu súng lên.

Lúc Lãnh Băng Cơ bắn súng nhìn một cái thôi cũng thật đã, không cần nhắm, trực tiếp nâng bàn tay lên, bóp cò súng, “Bốp” một tiếng, tư thế hiên ngang, gần như là bách phát bách trúng, làm người xem đỏ mắt.

Hai tên Đại lão gia, lại đều là thần tiễn, khi đánh ám khí cũng đều là thân thủ thiện xạ, đều rất đắc ý cũng rất có tự tin.

“Ngươi tới trước đi?”

“Không, ngươi trước đi!”

“Cùng nhau?”

“Cùng nhaul”

“Có so thắng thua hay không?” Cừu thiếu chủ căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt.

“Ngươi thua thì sẽ làm sao?”

“Nói đùa, bản thiếu có lúc nào thua chứ?”

“Chuyện đùa, bản vương từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thua lần nào”

“Ngươi nói xem, nếu hai ta đều bản không trúng, thua Băng Cơ, thì có phải là rất xấu hổ hay không?”

Mộ Dung Phong sờ sờ miệng nói: “Dù sao nàng cũng là vợ của ta, không có gì đáng xấu hổ”

“Vậy thì ngươi bắn trước đi”

Mộ Dung Phong hừ nhẹ: “Bắn thì bắn, bản vương cưỡi ngựa bắn cung, tất cả trong doanh trại đều không có ai là đối thủ, sao có thể không bằng Băng Cơ được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.