Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái, đám người này đều đã gây ra tội, tình cảm sao có thể không tốt được chứ?
“Thực ngốc, lại đây, ta dạy cho các ngươi.”
Mộ Dung Phong trong nháy mắt có chút được sủng mà kinh sợ, không những là không bị mắn mà còn được nàng tự dạy cho mình?
Lãnh Băng Cơ cầm súng nhét vào tay hắn, ở phía sau nắm lấy tay của hắn, nhắm về hướng của đèn lồng.
Nhưng mà chiều cao không đủ. Tên ngốc này cao hơn so với mình rất nhiều.
Nàng nhón chân, một tay nắm lấy bả vai của Mộ Dung Phong, tay cầm tay dạy cho hắn những điều quan trọng, tỉ mỉ giải thích vô cùng chăm chú.
Cừu thiếu chủ ở một bên quan sát một bên thèm muốn, nâng tay ra dấu: “Ta cũng muốn học. Băng Cơ, ngươi lại đây nhìn một chút xem cái tư thế này của ta có đúng chuẩn hay không?”
Mộ Dung Phong xoay mặt: “Chờ đi, bản vương học xong là có thể chỉ cho ngươi”
Cừu thiếu chủ liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lãnh Băng Cơ đang ôm lấy tay của Mộ Dung Phong, lại nhìn bàn tay to lớn có thể làm vỡ đá nát gạch của Mộ Dung Phong, hừ hừ muốn đi nhưng mà lại không cam lòng.
Một súng này, Mộ Dung Phong đã bắn trúng, phấn chấn đến mức chóp mũi đổ đầy mồ hôi. Không thể không nói, người đã có nền tảng thì học được rất nhanh.
Lãnh Băng Cơ phủi tay, lấy ra thêm vài viên đạn, giao lại cho Mộ Dung Phong: “Vậy ngươi từ từ dạy, các ngươi cũng từ từ mà học, từ từ luyện tập, dù sao thì cũng đừng có quá vội.
Hôm nay ngươi cũng không cần trở về nghỉ ngơi. Ngày mai Cừu thiếu chủ phải đi rồi, hôm nay hai người các ngươi ngủ chung đi, gối đầu gần nhau mà nói chuyện, trong lòng mỗi người ôm một khẩu súng mà ngủ để củng cố tình cảm cho tốt”
Biết ngay mà, làm sao mà Băng Cơ có thể hào phóng được như vậy? Cho một quả táo lại đánh một cái tát, không cho mình lên giường.
Vẻ mặt của hai người trong nháy mắt đều sụp đổ.
Hai nữ nhân cùng ngủ trên một cái giường thật sự rất đoan trang, hai tên đại lão gia mà cùng ngủ trên một cái giường, giỡn cái gì vậy chứ? Đặc biệt là hai tên oan gia, đảm bảo nửa đêm sẽ phá nát vụn cái giường!
Mộ Dung Phong ngoan ngoãn mà cầm khẩu súng trả lại: “Ta không luyện tập nữa”
Cừu thiếu chủ sờ sờ miệng, cũng đưa tay trả lại súng: “Chuyện của Giang Nam đang cấp bách, ta cảm thấy có lẽ hiện tại nên lên đường, gấp rút lên đường trong đêm nay”
Lời nói vừa dứt thì đã có ky binh tiến đến bẩm báo tin tức.
Vụ án đã có tiến triển?
Bức tranh của ba người Mạc Bắc và nhị hoàng thúc được dán ở chỗ cửa thành, treo giải thưởng để tìm manh mối.
Mộ Dung Phong vốn dĩ muốn dẫn rắn ra khỏi hang, ai ngờ vì số tiền thưởng lớn mà có rất nhiều người dũng cảm, người dân đến báo tin tức thật sự rất nhiều. Chẳng qua đa số là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Còn có rất nhiều dân chúng nói rằng đã từng gặp ba người Mạc Bắc kia ở ngoài thành gần chân núi Ngọc Linh, thường đi tới đi lui ở một cái thôn gần nghĩa trang. Chẳng qua không thể xác định có thật hay không.
Nhưng ngược lại tin tức này thật ra là khá phổ biến.
Kỹ năng vẽ tranh của họa sĩ vốn đã bình thường, lại thêm lúc vẽ tranh hai người trong số đó đã chết, bộ mặt biến dạng, bức tranh được vẽ ra cũng có một chút lệch lạc Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ cũng không có manh mối, vừa nghe thấy đã có manh mối, ngay lập tức lệnh cho đội ky binh dẫn người làm chứng đi xác nhận thi thể, để xác định có phải hắn đã tận mắt nhìn thấy ba người này hay không.
Nếu thật sự đúng như vậy thì địa điểm mà ba người bọn họ đã từng hoạt động, không chừng trong cái thôn trang kia có thể sẽ có manh mối.