Lãnh Băng Cơ nhìn nàng ta, thấy không thú vị thì cũng không nói thêm gì. Về chuyện bắt mạch một chữ cũng không đề cập đến.
“Vậy thì ngươi chú ý nghỉ ngơi, ngày thường đừng làm việc vất vả”
Lãnh Minh Nguyệt gật đầu, cuộn hai tay vào cổ áo, tâm trạng lo lắng của nàng ta dịu đi một chút.
“Cảm ơn đại tỷ, ta sẽ như vậy. Trong phủ có đại phu, chăm sóc ta rất tốt”
Hạo vương đi tới, nắm lấy tay Lãnh Minh Nguyệt, cười ấm áp với Lãnh Băng Cơ: “Ta còn chưa gặp mặt trực tiếp đệ muội cảm ơn đâu, Minh Nguyệt mang thai, ta đang muốn cảm ơn nhờ sự chẩn đoán của ngươi đấy”
Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc: “Hạo vương điện hạ ngươi quá khách khí rồi. Đây đều là phúc khí của Minh Nguyệt.”
“Hôm khác đặc biệt mời đệ muội cùng tam đệ qua phủ một chuyến, hôm nay nhị tẩu của ngươi có chút mệt thân thể không chịu được nên chúng ta cáo từ trước hồi phủ”
Lãnh Băng Cơ gật đầu nhìn hai người và Hạo vương phi rời khỏi đại điện. Hạo vương đã buông lỏng tay Lãnh Minh Nguyệt ra, ôm lấy eo thon của Hạo vương phi, Hạo vương phi lại rúc vào trong vòng tay của hắn ta, nhìn bóng dáng trai tài gái sắc vô cùng ân ái.
Lãnh Minh Nguyệt cúi đầu đi theo phía sau, trông nàng ta giống như một hạ nhân, không hợp với nhau. Chẳng trách Tiết di nương chu đáo, cảm thấy con gái mình bị vắng vẻ.
Lục Vu từ phía sau đi tới, đem phản ứng của Lãnh Minh Nguyệt thu vào trong mắt, bĩu môi khinh thường.
“Có thai chính là không giống nhau. Trước kia ta nhìn thấy trưởng tỷ cùng tỷ tỷ của ngươi, hiện tại cũng không để ngươi vào mắt”
Băng Cơ nở nụ cười: “Ta mới là người nhiều chuyện”
Lục Vu nhẹ giọng giễu cợt: “Cái này gọi là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Rõ ràng là đang đề phòng ngươi. Ngươi không nên giúp nàng trị bệnh!”
Nhưng trên thực tế, bản thân thực sự không trị bệnh cho nàng ta! Tại sao không chỉ tất cả mọi người, mà Hạo vương cũng nhấn mạnh như thế này?
Nhưng Lục Vu nói có lý, hoàng gia chính là hoàng gia, sau này cũng không thể làm điều thừa thãi nữa.
Yến hội kết thúc sớm, mọi người đều hồi phủ tế tổ, sau đó đón giao thừa. Hoàng đế vừa rời mọi người lập tức cũng rời đi.
Trong Kỳ vương phủ.
Đây là lần đón giao thừa đầu tiên từ khi Lãnh Băng Cơ ở cùng với Mộ Dung Phong.
Khi tuyết trên trời vừa rơi xuống, Mộ Dung Phong cùng Tiểu Vân Triệt chơi vô cùng vui vẻ, cười khúc khích không ngừng, giống như một con gà mái nhỏ.
Lãnh Băng Cơ sợ lạnh không chịu ra ngoài, canh giữ chậu than, nói chuyện với vài người rồi làm sủi cảo.
Hôm nay, hầu hết các tiểu nhị và nha hoàn trong phủ đã được ân chuẩn về đoàn tụ với gia đình.
Phượng Lôi Ngọc cùng Thiên Thời, Địa Lợi lưu lại Triều Thiên Khuyết. Hôm nay Vu phó tướng cũng phá lệ ân cần, thái độ voi cùng khiêm tốn.
Quanh năm tất bật, bận rộn, hiếm khi có được không khí yên bình tĩnh lặng như vậy, một vài người tụ tập thành đoàn, tán gẫu những chuyện sinh hoạt nhỏ nhặt trong năm nay.
Qua năm mới, mọi người lại thêm một tuổi.
Các vết thương của Phượng Lôi Ngọc đã được chữa lành hoàn toàn. Tiểu Vân Triệt vừa thấy nàng, dứa nhỏ mừng rỡ đến mức ngày nào cũng chọc phá nàng, không để nàng trở về Giang Nam.
Rõ ràng là nàng thất thần, trong lòng còn vướng bận Thù Tư Thiếu. Sợ hắn đói mà không biết ăn cơm, lạnh không mặc thêm áo, đối với vết thương của mình không để ý.
Băng Cơ đã hứa với nàng ấy rằng đợi qua năm mới, nàng sẽ đưa nàng ấy trở về.Đối với tâm tư của thiếu nữ, đương nhiên nàng hiểu rõ.