Mộ Dung Phong càng cảm thấy kinh hồn bạt mạng, may mà Lãnh Băng Cơ vẫn hay mang chiếc nhẫn mỹ ký làm vật tuỳ thân, trong thời khắc mấu chốt có được lợi khí, nếu không chỉ sợ hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.
Trên người cả hai ấm dần lên, thay y phục vào, uống canh gừng nóng hoặc rượu trắng, than cháy đốt lên làm toát ít mồ hôi xong, lúc này mới đi ra ngoài đối diện với mọi người.
Như Ý cũng đã chỉnh đốn thỏa đáng, đối mặt với lời hỏi thăm của Hoàng đế còn đang sợ hãi kể lại trải nghiệm mạo hiểm của mình. Đưa vết bầm tím trên tay mình ra cho mọi người thấy, chứng minh cho việc bản thân không cố ý rơi xuống nước.
Rõ ràng chính là có người sống chết muốn túm lấy cổ tay nàng ta, hơn nữa còn có khí lực lớn đến vậy.
Mọi người nghe vậy liền tỏ ra kinh hãi, hai hàm răng không khống chế được va vào nhau.
Chuyện nàng ta gặp phải quỷ Lạc Thuỷ là không thể chối cãi!
Có phải do Yến tần chết không cam tâm nên trở về tìm người thế thân sao?”
Lão gia tử thấy sự tình càng nói càng tệ, mím môi giận dữ.
Lòng người trong cung vốn đã hoang mang, lời Như Ý nói càng khiến người ta hoảng sợ, cơ hồ khẳng định lời ma quái.
Ông ta đường đường là chân mệnh thiên tử, những tai hoạ này sao dám lại gần, khiêu khích ngôi vị cửu ngũ chí tôn của ông ta?
Thấy Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cùng tiến vào, ông †a lập tức ân cần hỏi thăm tình hình.
Mộ Dung Phong thật thà nói ra suy đoán của Lãnh Băng cơ.
Lời giải thích này vô cùng hợp lý với tâm tư của Lão gia tử.
“Đường đường là đại nội hoàng cung, sao lại có thứ kì quái này?”
“Nước trong cung tương thông với sông hộ thành bên ngoài, thể hình nó cũng không lớn, có thể tiến vào cũng không có gì ngạc nhiên”
“Gần đây trong cung nổi lên chuyện ma quái nhưng cũng không thể gây ảnh hưởng gì trực tiếp, chỉ là lời nói vô nghĩa.
Thế nhưng làm sao tiêu diệt được thứ hại người này? Nếu không mọi người vẫn sẽ hoang mang như vậy.
Mọi người cũng từng thấy nhiều thứ, sau khi biết được chân tướng liền thất kinh một trận, nhao nhao đề ra chủ ý: “Trong sách cổ cũng có ghi chép về con thuỷ quái này, nghe nói nó ở trong nước lực vô cùng lớn, có thể so với một con trâu. Nhưng một khi ra khỏi nước, chỉ trong công phu một chén trà sẽ suy yếu đi rất nhiều, mất nước mà chết. Bây giờ chỉ cần nghĩ ra một cách để dẫn nó lên bờ”
Nói cũng giống như không nói, lên bờ rồi thì sẽ không sợ nữa.
Hoàng đế Lão gia tử quay mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: “Con từng cùng thuỷ quái này giao thủ, có biện pháp nào không?”
Lãnh Băng Cơ trầm ngâm: “Thuỷ Hầu vốn dĩ sợ người, nhưng ở hồ nước trong cung đã lâu nên đã trở nên gan lì một cách kỳ lạ. Hai lần Yến tần và Như Ý đều có một điểm chung, đó là có máu.
Bởi vì hai người bị thương nên lấy nước hồ rửa sạch, mùi máu tanh này đã thu hút Thuỷ Hầu đến, hơn nữa còn kéo người xuống đáy hồ.
Con cảm thấy có thể phái người giết hai con gà rồi thả vào một lồng sắt, bược một sợi dây thừng thả xuống đáy hồ làm mồi nhử. Đợi đến khi Thuỷ Hầu xuất hiện tiến vào lồng sắt, khởi động cơ quan tự động đóng cửa lại rồi cùng nhau kéo nó lên mặt hồ.”
Mọi người cảm thấy kế hoạch khả thi liền phân phó cho.
Ngự lâm quân đi hành sự, hợp lực tóm được thứ này.
Đây chính là chuyện hiếm thấy, rất nhiều người đi theo từ xa xem náo nhiệt.
Việc tế bái Thái hậu không thể trì hoãn thêm nữa, Hoàng đế dẫn đầu mọi người đến Thái miếu.
Chỉ sợ cơ thể của Lãnh Băng Cơ và Như Ý vừa rơi xuống nước, dễ nhiễm phong hàn nên đã để các nàng một mình ở lại cung.