Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười: “Đứa nhỏ này khó dạy dỗ, nếu như Tứ di nương rảnh rỗi thì bớt chút tâm tư cho nó. Trông cậy vào Băng Nguyệt dạy dỗ nó, hình như có chút không đáng tin cậy.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Tứ di nương lại càng nắm chặt cổ tay áo hơn: “Ta nào có tư cách đó chứ?”
Lãnh Băng Cơ vuốt ve đầu Thanh Họa: “Tứ muội đã được bà dạy dỗ rất tốt, thông tuệ, thiện lương, hiếu thuận.”
“Người quá khen rồi.” Bà ta có chút căng thẳng, nói chuyện cân nhắc từng câu từng chữ.
Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ hiểu rõ: “Nếu bà không có việc gì, vậy ta đi gặp phụ thân đây.”
Nàng đi tới cửa, lại xoay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu thật sự bị mèo cào, vậy thì phải cẩn thận một chút, có thể sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Một câu hai ý nghĩa, trong lòng Tứ di nương vô cùng hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Không có việc gì, đã khỏi từ lâu rồi.”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới tươi cười rời đi.
Tứ di nương nằm liệt trên ghế, há miệng thở dốc, mồ hôi đổ khắp người.
Thanh Họa có chút sợ hãi tới gần bà ta: “Di nương, vì sao người lại không cho đại tỷ xem bệnh? Đại tỷ là người tốt mà.”
Nhất thời, trong lòng Tứ di nương cảm xúc ngổn ngang, không biết đối mặt cũng không biết nên giải thích với con gái thế nào. Bà ta xoa đầu Thanh Họa rồi nói: “Con rất thích đại tỷ sao?”
Thanh Họa gật đầu với vẻ chắc chắn: “Trong ba tỷ tỷ, đại tỷ tốt với con nhất. Nhị tỷ và Tam tỷ đều khinh thường con.”
Tứ di nương chua xót cười, hóa ra, bà ta còn không bằng một đứa trẻ. Ai tốt, ai xấu, đôi mắt trẻ con thuần khiết nhất, nhìn vô cùng rõ ràng.
Bà ta nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vậy sau này con cũng đối xử tốt với đại tỷ một chút.”
Thanh Họa cười hì hì, vẻ mặt vô ưu vô lo: “Đương nhiên là vẫn phải tốt với di nương nhất rồi.”
Tứ di nương nhịn không được xúc động, hốc mắt lại đỏ lên: “Di nương mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, con ra ngoài chơi đi.”
Từ trước tới nay Thanh Họa luôn ngoan ngoãn, nghe lời bà ta đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp bà ta.
Tứ di nương ngẩn người ra trong chốc lát, bà ta nhạy bén cảm thấy Lãnh Băng Cơ đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi. Mấy câu nàng vừa nói đều là để thăm dò mình.
Lãnh Thanh Kiêu cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, sao có thể giữ nhiều bí mật như vậy được chứ? Sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày chân tướng bị bại lộ thôi?
Nếu Lãnh Thanh Kiêu không phải thiếu gia của Tướng phủ này, bản thân bà ta không phải di nương của Tướng phủ, e là đã bị đưa vào đại lao, tra tấn bằng cực hình rồi.
Điều duy nhất bà ta không yên lòng chính là hai cô con gái của mình. Thanh Họa còn tốt, sinh ra ở Tướng phủ, Lãnh Thanh Hạc cũng là người rộng lượng, dù không có bà ta, cũng có thể sống trong nhung lụa, yên bình mà lớn lên. Nhưng cô con gái khác của bà ta thì sao? Nếu đã không có bà ta chăm sóc, gia đình kia có đối xử tốt với con bé không? Sắp phải gả cho người thế nào?
Bà ta đứng dậy lau nước mắt, lấy ra hòm trang sức của mình, mở khóa ra, kiểm kê lại một lượt vàng bạc bên trong, rồi lại cần thận chia đôi, đựng vào một cái hộp nhỏ khác. Sau đó cầm tới chỗ Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt vẫn ở nơi trước khi nàng ta xuất giá, đang nhàn nhã nằm trên giường bóc hạt bí ngô.
Sau khi Triệu ma ma bẩm báo, bà ta đi vào, hành lễ với Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt không hề liếc mắt nhìn qua: “Nghe nói Lãnh Băng Cơ lại tới đây? Còn đặc biệt chạy tới chỗ bà, không phải là nghi ngờ gì bà rồi chứ?”
Tứ di nương lắc đầu: “Không phải, là nha đầu Thanh Họa kia, cho là thân thể ta không khỏe, cho nên tự mình mời Lãnh Băng Cơ tới. Nói được vài câu là đi rồi.”
Lãnh Băng Nguyệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngẩng mặt lên nói: “Sao hả, khóc à?”
Tứ di nương thấp giọng đáp một tiếng.
“Đúng là ngốc nghếch, cứ suy nghĩ miên man, không yên lòng về con gái cả.”
Tứ di nương vuốt ve chiếc hộp trong lòng, chậm rãi mở ra, đẩy đến trước mặt Lãnh Băng Nguyệt: “Đây là một chút của hồi môn ta ăn mặc cần kiệm tích góp cho con. Nhị tiểu thư, người xem, khi nào ta có thể gặp mặt con bé, đưa mấy món đồ này cho con bé, như vậy thì sau khi gả đi, cũng không lo thiếu thốn, nhà chồng cũng sẽ không làm khó.”