“Ngài trừng phạt ta, ta cam tâm tình nguyện, nhưng có vài lời, nhất định phải nói rõ ràng. Người trong phủ nói với ta, chiều ngày hôm đó, Tứ di nương hồn vía trên mây, rất không bình thường, hơn nữa còn khóc quay về phòng bà ấy. Ta liền tìm người trong phủ nghe ngóng vài câu, kết quả thật sự bị ta hỏi ra được rồi.”
Lãnh Tướng hung hăng mắng, bị Lãnh Băng Cơ ngăn lại: “Bà nói đi.”
“Sáng ngày hôm đó, Tứ di nương đến phòng của Nhị tiểu thư gặp một người, đợi sau khi bà ấy đi, còn vội vàng đuổi theo, tìm thị vệ gác cổng hỏi thăm. Lúc đó sắc mặt liền thay đổi, mặt mày xanh mét.”
“Bà ấy đã gặp ai?”
Tiết di nương nhìn Lãnh Tướng một cái: “Ta đã nhờ đại ca ta điều tra qua, bà ấy gặp chính là người của Lâm Lang Các, tên là Tiểu Kim Tiên. Người tên Tiểu Kim Tiên ấy khai nhận, ngày hôm ấy, có người tìm nàng ấy, cho nàng ấy ngân lượng, nói nàng ta giúp giả trang một người. Đến Tướng phủ trước rồi gặp Tứ di nương.”
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau: “Tứ di nương làm gì thế?”. ngôn tình ngược
“Điều này Nhị tiểu thư biết. Trước giờ có chuyện gì đều là người của Nhị tiểu thư dặn dò, nói không mấy câu, Tứ di nương liền đưa cho nàng ấy một hộp trang sức, còn có mấy tờ ngân phiếu. Còn hỏi nàng ấy gả cho người nào, sau đó Nhị tiểu thư liền ra lệnh đuổi khách, để bà ấy đi. Đương nhiên những thứ đó đều bị người của Nhị tiểu thư lấy về.”
Tiểu Kim Tiên nói, ánh mắt Tứ di nương nhìn nàng ấy rất bất thường, cảm xúc cũng rất kích động. Lúc đó nàng ấy còn cảm thấy mấy người này chẳng lẽ làm chuyện gì xấu xa, chẳng hiểu tại sao lại cho một người không quen biết như nàng ấy nhiều ngân lượng như thế.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sau khi Tiểu Kim Tiên đi, Tứ di nương cũng đuổi theo, hỏi thị vệ gác cửa nàng ấy đi hướng nào. Thị vệ gác cổng vừa hay nhận ra Tiểu Kim Tiên, nói chi tiết cho bà ấy. Lúc ấy sắc mặt bà ấy liền thay đổi, nổi giận đùng đùng đi về phía phòng Nhị tiểu thư.”
“Còn về bà ấy nói gì với Nhị tiểu thư, ta không thể biết được, dù sao từ sau khi từ phòng Nhị tiểu thư đi ra, cả người như mất hồn, vừa đi vừa khóc trờ về phòng, đuổi hết người hầu ra ngoài, khóc nức nở suốt một hồi lâu. Lúc sau nữa, ta tìm đến cửa.”
“Ngài nói xem, không phải rất kỳ lạ sao? Ta suy nghĩ, bình thường Tứ di nương luôn luôn keo kiệt, nổi tiếng là vắt chày ra nước, sao có thể hào phóng như thế, đem tất cả những gì mình tích góp cả đời đưa cho một người không quen biết chứ. Tiểu Kim Tiên này là người giả trang, có quan hệ gì với Tứ di nương chứ?”
Những điều này cũng đang làm Lãnh Băng Cơ buồn bực.
Hơn nữa, nàng ấy không thể không nghĩ đến rằng đó là đứa con Tứ di nương từng sinh ra.
Có Lãnh Tướng ở đây, nàng không nên nói những điều lỗ mãng.
Có Mộ Dung Phong ở đây, Lãnh Tướng cũng không tiện tự mình làm chủ, đưa mắt nhìn sang.
Mộ Dung Phong nói: “Mệnh người do trời, vẫn nên gọi Lãnh Băng Nguyệt ra hỏi cho rõ ràng. Lỡ như, Tứ di nương vẫn còn điều gì tiếc nuối chưa làm được thì sao?”
Lãnh Băng Nguyệt bây giờ là người của Vương phủ, nếu Mộ Dung Phong đã mở lời, Lãnh Tướng liền lập tức sai người gọi Lãnh Băng Nguyệt từ hậu viện ra.
Lãnh Băng Nguyệt nghe được tin tức, trong lòng rất vui mừng, tưởng rằng lời của Lãnh Tướng có tác dụng, chẳng lẽ là Mộ Dung Phong sắp đón mình về phủ.
Sau khi nàng chải đầu rửa mặt, lập tức vui mừng đi đến phía trước. Vừa vào cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người nàng ấy, ánh mắt lại có chút kì lạ.
Lãnh Băng Cơ đã cho người đưa Thanh Họa xuống dưới, tất cả những người hầu cũng lui ra hết rồi. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiết của Tứ di nương.
Mộ Dung Phong ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay bưng chén trà, cúi đầu uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu nói: “Đây là ở Tướng phủ, tất cả đều do Lãnh Tướng làm chủ.”
Ngày trước mặt nữ tế thẩm vấn nữ nhi, Lãnh Tướng cảm thấy, có chút khó khăn.
Ông kiềm chế cảm xúc, dứt khoát hỏi: “Ngày Tứ di nương gặp chuyện không may, con ở trong viện làm gì? Phải khai thật, không nên nói dối.”
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt lộp bộp một tiếng, nhất thời có chút hoảng loạn: “Bởi vì đã lâu không gặp, nên ngồi nói chuyện cũ một lúc.”