Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu: “Nói với Huệ Phi nương nương bây giờ bổn vương đang có việc gấp, mời bà hồi cung trước, một lát ta sẽ vào cung tấn kiến.”
Tên hạ nhân kia có chút khó xử nên quay qua nhìn Lãnh Thanh Hạc một cái.
Lãnh Thanh Hạc chỉ có thể khuyên nhủ: “Ngài hãy quay về trước đi, đợi Lãnh Băng Cơ bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ quay về thôi.”
“Ta không thể đợi được.” Mộ Dung Phong cắn chặt răng và kiên quyết nói: “Bây giờ cần phải lập tức giải thích với nàng ấy và cầu xin tha thứ.”
Sau đó hắn quay lưng giật lấy cây roi trên tay người thị vệ kia và lập tức leo lên lưng ngựa quất ngựa bỏ đi mặc kệ hết mọi thứ.
Lãnh Thanh Hạc chỉ có thể thở dài một cái, giải thích rõ ràng sao? Gạo đã nấu thành cơm rồi, còn gì để giải thích nữa chứ?
Hắn căn dặn người thị vệ: “Ngươi hồi phục nhớ không được nói đã nhìn thấy Vương gia, hãy nói là không tìm thấy, nhớ rõ chưa?”
Người thị vệ đứng đầu tuân lệnh.
Mộ Dung Phong trực tiếp phi ngựa đu ra khỏi thành và đến sơn trang trong rừng.
Đôi phu thê trông giữ sơn trang nghe thấy tiếng vó ngựa bèn lập tức đi đã và cảm thấy rất kinh ngạc.
“Vương phi lúc nãy có phải đã đến đây không?”
Nữ nhân hơi bất ngờ sau đó nhanh chóng gật đầu: “Không có, không hề nhìn thấy Vương phi nương nương.”
Mộ Dung Phong bất giác khựng lại: “Không có sao?”
Nữ nhân lắc đầu: “Không có, chúng ta luôn ở trong sân, không có đi đâu cả, nếu như Vương phi nương nương đến thì chắc chắn chúng ta sẽ biết.”
Sao lại như thế chứ?
Mộ Dung Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng ấy rời khỏi thành rõ ràng là đi vào trong rừng mà, rốt cuộc đã đi đâu thế? Hắn lập tức cho ngựa quay đầu và trở về thành.
Lãnh Băng Cơ rời khỏi Tướng phủ cũng vô cùng hoang mang, nhất thời không biết nên đi đâu, nàng chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, không muốn nghĩ ngợi gì cả, không muốn làm gì cả, cũng không muốn gặp ai cả.
Nàng nhìn con đường sầm uất ồn ào dưới ánh nắng dịu nhẹ, đột nhiên nghĩ đến sơn trang ở trong rừng nên vội vàng tìm một chiếc xe ngựa.
Nàng không muốn ngồi chiếc xe ngựa của phủ, vừa nghĩ đến việc Lãnh Băng Nguyệt và Mộ Dung Phong lại làm chuyện ân ái tình tứ trong chiếc xe ngựa của mình thì nàng đã có cảm giác buồn nôn, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn lập tức dùng một ngọn lửa thiêu cháy chiếc xe ngựa kia.
Người khác nhìn vào cho rằng đó là chuyện đương nhiên nhưng trong lòng của nàng lại là sự phản bội và phụ bạc.
Nàng và Mộ Dung Phong ở bên nhau trong quãng thời gian còn chưa đến hai tháng nữa, vẫn có thể xem như tân hôn mà hắn đã thay lòng đổi dạ rồi sao? Những lời thề khi xưa hắn từng thề thốt đều chỉ là giả dối mà thôi sao?
Đã noi nam nhân không thể tách rời được tình yêu và tình dục mà, cho dù là nữ nhân mình không thích nhưng chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích hormone trong cơ thể thì họ cũng có thể ngang nhiên cho rằng đó không phải là sự phản bội bởi vì điều đó không ảnh hưởng đến việc họ yêu sâu đậm một nữ nhân khác.
Tốc độ thay lòng đổi dạ của nam nhân chính là nhanh như thế, phi ngựa cũng không thể đuổi kịp, không ngờ Mộ Dung Phong cũng là nam nhân thay đổi chóng mặt như thế.
Mình phải đối mặt với hắn như thế nào đây, làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa hai người họ đây?
Nàng cần phải bình tĩnh một chút.