“Ngày mai ta cùng nàng trở về Vương phủ?”
“Không cần”
Mộ Dung Phong tiếp tục tìm kiếm lời để nói: “Vậy ngày mai †a sẽ cho người lái xe trong phủ sớm đến đón nàng”
Lãnh Băng Cơ “ừ” một tiếng, không có cự tuyệt.
Mộ Dung Phong nhấp nhấp môi mỏng: “Nàng ăn cơm chưa?”
Lại là như vậy, không có chút mới mẻ gì. Ngay tại thời điểm này thì ăn cơm gì chứ?
“Chưa ăn”
“Wậy, vậy, ta có chuyện, cần trở về Kỳ vương phủ một chuyến, một hồi sẽ trở lại”
Lãnh Băng Cơ không lên tiếng.
Bản thân Mộ Dung Phong nói: “Sau lưng giống như bị ghim không ít giằm của cây trúc vào trong da thịt, cần tìm đại phu lấy ra”
Lãnh Băng Cơ vẫn không lên tiếng, cũng không chủ động xung phong đảm nhận.
Mộ Dung Phong không vui một chút nào, trong lòng âm thầm măng người thị vệ kia một câu, rõ ràng không hiểu lại giả bộ hiểu. Bản thân mình còn nghĩ hắn ta là người hiểu rõ: “Lấy thuốc tốt xong ta sẽ quay lại”
Lãnh Băng Cơ lại “ừ” tiếng! Cũng không giữ lại.
Lòng dạ của nữ nhân này thật ác độc, thật ác, Mộ Dung Phong cũng sắp khóc. Sau lưng ta còn mang một con xấu xí, nào có mặt mũi đi tìm thầy lang trị thương chứ?
Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, hắn lại không thể tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh nữa, cắn răng một cái, xoay người đi ra ngoài, lên ngựa đi.
Lãnh Băng Cơ từ cửa sổ nhìn thấy hắn đã ra khỏi sơn trang thật, trong lòng tức giận mắng một câu: “Không ngại mất mặt, ngươi đi ngay đi. Hôm nay đúng là nghe lời thật, bảo đi là đi, chẳng phải trước kia mặt dày mày dạn lắm sao?”
Mộ Dung Phong trở lại Vương phủ, đưa ngựa giao cho cửa thị vệ, buộc vào đá buộc ngựa, bản thân mình thì bước nhanh vào Vương phủ.
Hắn đã mấy ngày chưa từng trở về phủ rồi, phó tướng và quản sự chào đón, nhiệt tình giống như là thấy người thân vậy.
Thế nhưng hắn lại làm như không thấy, trực tiếp đi đến Tê Hà uyển.
Trong Tê Hà uyển, Cẩm Ngu nghe được tiếng bước chân của Mộ Dung Phong, lập tức kinh ngạc vui mừng đứng dậy: “Biểu ca, có phải là huynh đến không?”
Đại Mạt lật đật vội vàng tiến lên dìu: “Là Phong Vương gia trở Vẻ vui mừng của Cẩm Ngu bộc lộ qua lời nói: “Biểu ca đã rất nhiều ngày rồi chưa từng trở về phủ”
Mộ Dung Phong ngồi xuống ghế: “Ta mang tin tức của Linh bà đến, muội có muốn nghe hay không?”
Cẩm Ngu sững sốt một chút: “Tìm được Linh bà rồi sao?”
“Hôm nay Linh bà đi sơn trang, ý đồ muốn thả rắn độc để làm tổn thương Băng Cơ, đáng tiếc, không có thành công”
“Đúng là tên nô lê ác độc!” Cẩm Ngu lập tức chửi rủa một tiếng, có chút khẩn trương: “Không có làm biểu ca bị thương đó chứ?”
“Lúc muội nghe được tin tức này, giống như không có chút sợ hãi nào cả” Mộ Dung Phong cẩn thận xem biểu cảm trên mặt của nàng ta, mở miệng hỏi ngược lại.
“Biểu ca huynh có ý gì đây? Chẳng lẽ là đang hoài nghi Cẩm Ngu sao? Huynh chẳng lẽ quên rằng Cẩm Ngu cũng là người bị hại sao! Vả lại, huynh phía nhiều người canh chừng muội như vậy, không khác gì cầm tù cả, làm sao mà muội và Linh bà có thể trao dỗi tin tức với nhau được?”
“Bản lãnh của Linh bà, Bổn vương đã sớm nghe đồn, nếu như muốn trao đổi tin tức với muội thì có gì khó khăn đâu?
Hơn nữa, xưa nay Linh bà và Băng Cơ không thù không oán, nếu như không phải có người xúi giục, thì nàng ta mạo hiểm liều mình tìm mọi cách đối phó với Băng Cơ làm gì?” Mộ Dung Phong lạnh giọng chất vấn.