Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 358: Chương 358




Hắn cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế này?”

Cẩm Ngu “Khụ khụ” nghẹn ngào: “Biểu ca, cứu muội!”

Khói hơi lớn, hơn nữa dưới đất vẫn còn khói bốc lên nghi ngút. Mộ Dung Phong không dám liều lĩnh tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một thứ giống như cái kia đèn pin lần trước Lãnh Băng Cơ cho hắn.

Hắn cân nhắc rất lâu mới một lần nữa lắp các loại linh kiện trở về ban đầu, cảm thấy dùng rất tốt, xem như bảo bối giữ lại trên người.

Hắn ấn công tắc chiếu tới hai người Cẩm Ngu Đại Mạt.

Cẩm Ngu và Đại Mạt thật vất vả từ trong đám khói chui ra, lập tức một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu đến trước mặt hai người, Cẩm Ngu cuống quýt nâng tay che mắt.

Lãnh Băng Cơ đang ở trong bóng tối xem náo nhiệt xem rất vui vẻ, không khỏi nhíu mày.

Cẩm Ngu đối mặt với ánh sáng cực mạnh chiếu qua, phản ứng vô thức khiến nàng lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.

Chẳng lẽ, Cẩm Ngu đã khôi phục thị lực?

Ngay sau đó, Cẩm Ngu dường như là phát hiện ra sơ hở của bản thân, vội vàng giơ tay dụi mắt, hơn nữa khom lưng đứng dậy, che giấu sơ hở của mình.

Ngược lại Lãnh Băng Cơ không hề nghĩ đến, bản thân trong lúc nhất thời quá tức giận, trêu chọc nàng ta một chút, vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Ánh mắt đã khôi phục thị lực, còn cố làm ra vẻ, lại ở Kỳ vương phủ không đi, nàng vì gần thủy ban công* quả thực hao tổn tâm huyết (có nghĩa là tháp gần nước thì lấy được ánh trăng trước, là hình ảnh ẩn dụ cho việc nhận được một số lợi ích hoặc sự thuận lợi trước hết vì đã kết thân với một số người hoặc sự vật.) Lãnh Băng Cơ từ trong bóng tối thoải mái đi ra ngoài, ngạc nhiên kinh ngạc: “Chết tiệt, yêu khí thật nông! Có yêu quái thường lui tới!”

Cẩm Ngu cũng chỉ có thể “Khụ khụ khụ!”

Lúc này Lãnh Băng Cơ mới làm bộ như vừa phát hiện ra: “Sao lại là Cẩm Ngu quận chúa? Trước đây ta chỉ đã từng nghe nói thiếu đạo đức mang theo khói, vẫn chưa gặp qua đánh rắm có thể tỏa ra khói đen lớn như vậy, tối nay có phải ngài đã ăn ớt xào lá hẹ hay không, sao rắm này vừa sặc vừa cay thế?

Ngươi không xông chính mình đấy chứ?”

Diễn xuất thật phô trương.

Một đống hạ nhân nghe tiếng chạy tới xem náo nhiệt gắng sức nhịn cười, không dám phát ra tiếng.

Cẩm Ngu ho một lúc lâu mới miễn cưỡng bình ổn hô hấp, biết rõ là Lãnh Băng Cơ đang trêu chọc mình, nhưng nhất thời lại không có bằng chứng, không khỏi thẹn quá hóa giận.

“Ai đánh rắm? Đây rõ ràng chính là có tẩu ở cố ý trêu chọc tai “Nói cũng phải, cái rắm lớn như vậy, thế nào cũng có thể phá mặt đất ra một cái hố, văng trúng chính mình thì sao. Đó chính là của Đại Mạt thả ra sao?”

Mặt Đại Mạt đỏ lên: “Không phải!”

Lãnh Băng Cơ tấm tắc lên tiếng: “Ngươi xem, chuyện rắm lớn chút mà thôi, ngươi liên thay quận chúa nhà ngươi gánh chịu đi chứ, nếu không quận chúa nhà ngươi ở trước mặt Phong Vương gia rất mất mặt?”

Cẩm Ngu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ta nói là có người trêu chọc ta, cố ý dùng khói xông ta!”

“Xông khói?” Lãnh Băng Cơ tiếp tục giả ngu: “Ta đã nghe qua xông gà xông cá xông thịt khô, không phải nên dựng lên đống lửa, treo thịt lên bãi đất cao sao? Nếu không đó là nướng”

Cẩm Ngu bị nàng liên tiếp địa trêu chọc, nước mắt chảy càng lợi hại hơn, đôi mắt bị xông đỏ thãm.

“Ta đã chật vật như vậy, Vương phi tỷ tỷ vui sướng khi người gặp họa thì thôi đi, sao còn bỏ đá xuống giếng trêu chọc †a như vậy? Cuối cùng là ngấm ngầm chơi ám chiêu, chẳng lẽ †ẩu thật nhìn không ra? Biểu ca cũng ngồi yên mặc kệ phải không?”

Mộ Dung Phong vui đến nỗi quai hàm đều sắp co rút, nghiêm trang: “Được rồi, Băng Cơ, nhìn Cẩm Ngu vừa sặc vừa ho, không biết mắt có trở ngại hay không? Còn không nhanh chóng giúp muội ấy nhìn thử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.