Nàng cho rằng nam nhân nhà mình xuống tay không nhẹ không nặng đã đánh chết người, cho nên lanh lẹ mà bán đứng Chu Đằng Phát, đem chuyện mình qua đêm qua với Phương Phẩm Chi, kết quả bị trượng phu mình đánh chết khiếp rồi trải qua như nào đều nói rõ ràng.
Sau đó lại lập tức sai người đưa Chu Đằng Phát kia tới đây, Chu Đằng Phát cũng ngây ngốc, nói lắp ba lắp bắp: “Ta, lúc đó ta đang nổi nóng, nhưng… Nhưng, tiểu tử này cũng không sao, ta chỉ đánh mấy quyền, còn đều đánh vào mặt, sao lại chết được? Lúc ấy hắn còn chạy thoát được rất nhanh mà?”
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ nhìn nhau liếc mắt một cái, phố Tây cách nơi này không tính là gần, nếu Phương Phẩm Chi lúc ấy bị thương nặng thì sao có thể bình yên đi đến nơi này?
“Bản quan hỏi ngươi, đêm qua sau khi Phương Phẩm Chi rời khỏi nhà ngươi thì ngươi ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nhà tức giận rồi.”
Thị Mơ cũng gật gật đầu: “Đập không ít đồ, hàng xóm láng giềng cũng nghe thấy.”
Nha dịch kiểm tra thực hư, lông tóc trên người Chu Đằng Phát cũng không tổn hao gì, cũng không có vết thương ở ngoài.
Thứ nhất, hẳn là nơi này mới là hiện trường vụ án.
Thứ hai, Phương Phẩm Chi từng nói, hắn chưa thấy rõ hung thủ là ai.
Thứ ba, Chu Đằng Phát cũng không có thời gian gây án thời gian.
Chẳng lẽ, trong án có án?
Người này nhân dịp Phương Phẩm Chi chưa chuẩn bị rồi giết hắn, điều này chứng tỏ là có mai phục hoặc là theo dõi, chủ mưu gây án.
Vậy thì hung thủ không dùng vũ khí sắc bén hay là vật cùn để tấn công mà chỉ cần dùng tay không đánh chết Phương Phẩm Chi, có phải là vì muốn vu oan cho hai đôi phu thê nhà bọn họ hay không?
Nhưng sao hắn lại biết Phương Phẩm Chi bị bắt gian trên giường tại nhà họ Chu chứ?
Thẩm Phong Vân hơi hơi trầm ngâm: “Bản quan hỏi ngươi, đêm qua ngươi đang đi trực sao đột nhiên lại về nhà?”
Chu Đằng Phát hầm hừ nói: “Hôm qua khi đang trực, đột nhiên ta nhận được một phong thư, nói là vợ của ta đang lén lút gặp một nam nhân khác ở nhà, còn nói nếu ta không tin thì có thể về nhà xem. Ta cảm thấy không thể an tâm nên liền xin nghỉ về nhà. Kết quả, vừa lúc bắt gian trận.”
“Người nào truyền tin?”
Chu Đằng Phát lắc đầu: “Không biết, ta đã từng hỏi qua nha dịch nhận thư, chỉ nói người nọ đem thư từ xa xa mà ném xuống liền đi, mặt cũng không có thấy rõ.”
Quả thực là có điểm đáng ngờ trong đó.
Nhưng mà hung thủ không để lại chút dấu vết gì cả.
Thẩm Phong Vân suy nghĩ một lát, trong lúc nhất thời cũng không thể chần chừ, càng không thể định án, chỉ có thể sai người tạm giam hai đôi phu thê này lại rồi chờ xử lý.
Hai người này vẫn cho là do mình xuống tay hại chết một mạng người nên trong lòng sợ hãi không thôi, sau khi cầu khẩn thì chuyển sang oán trách lẫn nhau, sau đó bị dẫn vào nhà lao.
Bá tánh vây xem cách khá xa, không biết chân tướng sự việc là như thế nào, chỉ coi như chính là đôi đôi phu thê này hành hung đả thương người khác.
Rất nhiều người nghị luận sôi nổi.
Càng có nhiều người biết Phương Phẩm Chi này, không những không đồng tình chút nào mà còn bỏ đá xuống giếng.
“Đã sớm nghe nói tiểu tử này có qua lại với Thị Mơ, thường xuyên nửa đêm tới trộm, còn không phải là vì bị phát hiện rồi đánh chết sao?”
“Hắn suốt ngày tự tìm đường chết cho mình, hắn cũng đã hại không ít cô gái vô tội, ta cũng đã sớm đoán được là hắn sẽ có ngày này rồi.”
“Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nếu nữ nhân này đoan chính thì sao hắn có thể nắm được trong tay.”
“Cái này cũng chưa chắc, ngươi không biết Phương Phẩm Chi này ỷ vào việc mình có bề ngoài đẹp, dáng người tinh tế, thường xuyên giả thành nữ tử đi vào nhà cao cửa rộng, trong tay lại có không ít thủ đoạn hại không ít người vô tội. Đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, vì mỗi lần say rượu hắn lại coi đấy là chiến tích mà đi kể đấy.”