Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 411: Chương 411




“Giúp chuyện gì chứ?” Lãnh Băng Cơ cũng ngây ngẩn cả người.

“Đệ không nhận được lời nhắn cô mẫu của đệ sai người mang đến sao?” Thẩm Phong Vân lắc đầu:

“Hôm qua bận bịu cả ngày với bản án cũng không có đầu mối nào, cũng chưa có trở về Quốc Công phủ, càng không nhận được lời nhắn nào, sao vậy?”.

Chưa lấy được? Chẳng lẽ lại bị lão phụ thân hoàng thượng chặt đứt rồi sao? Biết ngay mẫu phi nhà mình không đáng tin cậy, thành sự không có, bại sự có thừa, lại còn thầm cảm thấy tự mãn, làm nữ nhân ngốc đến mức như bà ấy thật đúng là có phúc.

Cũng may mình không có mưu đồ chuyện bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng gì, Hoàng đế còn cho phép mình ra ngoài, chẳng lẽ là ngầm đồng ý rồi?“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm cái cớ xuất cung giải sầu một chút.

“Đệ đây đến tìm ta làm cái gì? Sẽ không phải thật là vì vụ án này chứ?”.

Thẩm Phong Vân gật gật đầu:

“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói” Lãnh Băng Cơ lên xe ngựa Thẩm Phong Vân chuẩn bị cho nàng, Thẩm Phong Vân cưỡi ngựa, cùng xe ngựa sóng vai mà đi.

Đợi đi đến nơi người đi đường thưa thớt, liền đơn giản nói qua bản án với nàng.

Lần này quan viên bị hại, chính là Lại bộ Hữu thị lang, họ Ngụy, thời gian bị hại là canh hai đêm qua.

Người đầu tiên là thê tử chính thức của ông ta Lâm Thị.

Nguyên nhân tử vong cũng giống như một vị quan viên bị hại trước đây, chính là do trúng độc.

Độc cũng giống như vậy bị hạ trong chén trà trên bàn, sau khi uống xong lập tức bất đắc kỳ tử mà chết.

Mà người cho đưa trà vị Ngụy thị lang này không phải ai khác mà chính là thê tử của ông ta Lâm Thị.

Theo lời khai của Lâm Thị, gần đây giấc ngủ của Ngụy thị lang không phải quá tốt, ban đêm thường xuyên lo nghĩ khó ngủ.

Bà ta liền tự chủ trương đổi trà Thiết Quan Âm bình thường ông ta thích uống vào buổi đêm thành trà Long Tỉnh, tự mình đưa qua.

Trà đưa vào trong thư phòng, tiểu tôn tử liền náo đến ồn ã, khóc rống tìm đến tổ mẫu, bà liền xoay người đi dỗ tiểu tôn tử đi ngủ.

Cho đến khi thật vất vả dỗ nhóc con này đi ngủ, sau đó quay lại thư phòng thì thấy đèn bên trong vẫn sáng, liền đẩy cửa tiến đến, thúc giục Ngụy thị lang nhanh chóng đi về nghỉ ngơi.

Kết quả, liền thấy Ngụy thị lang không nhúc nhích ghé vào trên mặt bàn, miệng mũi chảy máu, khí tuyệt đã lâu.

Theo lời ngỗ tác khám nghiệm, độc được hạ ở trong chén trà nhỏ trước mặt ông ta, vô sắc vô vị, còn tìm thấy trong cổ họng.

Mà thủ vệ ở trước cửa thư phòng cũng khai rằng sau khi Lâm Thị ra khỏi thư phòng thì không có người khác đi vào.

Cho nên, Lâm Thị có hiềm nghi lớn nhất.

Nhưng theo lời của người trong phủ nói, Ngụy đại nhân cùng Lâm Thị chính là đối phụ thể cùng chung hoạn nạn, sinh ra ba người con, cử án tề mi, tương kính như tân, bây giờ Lâm Thị cũng không có động cơ ra tay.

Ngụy thị lang cũng không có khuynh hướng tự sát.

Vụ án này cùng án giết người ở mặt thật lần trước có chỗ tương tự, Thẩm Phong Vân không còn cách nào điều tra, dù sao, vụ án lần trước còn chưa giải quyết được, lần này lại không tìm ra manh mối.

Hắn hi vọng Lãnh Băng Cơ có thể từ loại độc Ngụy đại nhân bị trúng nhìn ra một chút mánh khỏe, quan trọng nhất, chính là phương pháp đầu độc.

Lãnh Băng Cơ đại khái cũng hiểu rõ ràng tình tiết vụ án, theo Thẩm Phong Vân liền trực tiếp tiến đến phủ thị lang, một đường không bị cản trở.

Còn chưa đi đến cửa thư phòng, Thẩm Phong Vân đột nhiên biến sắc, thoăn thoắt đi nhanh hai bước, rống lên:

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Lãnh Băng Cơ nhìn lên chăm chú, trong thư phòng khói đặc cuồn cuộn, đang từ cửa chính rộng mở cùng cửa sổ chui ra ngoài, bên trong hiển nhiên là đang đốt cháy thứ gì đó.

Thẩm Phong Vân đứng tại cổng, trừng mắt nhìn người ở bên trong:

“Không phải đã sớm thông báo, ai cũng không cho phép tùy ý ra vào, động đến đồ vật bên trong sao?” Bên trong có người mang đồ tang, đầu đội mũ tang ra đón, vành mắt đỏ bừng, một mặt bị thương, hướng về phía Thẩm Phong Vân chắp tay nói:

“Phủ thượng mời đại sư đến siêu độ cho phụ thân, đại sư nói cần đến chỗ gia phụ qua đời đốt chút tiền giấy, chúng ta cũng không động đến bất kỳ vật gì ở nơi này, đốt xong liền đi.”

Thẩm Phong Vân từ lúc mẫn cảm với tình tiết vụ án, hỏi vài câu liên quan tới người gọi là Đại sư kia, sau đó đi vào xem xét một phen, lúc này mới nhất tay coi như thôi.

Tiền giấy đã đốt xong, Ngụy công tử đem chậu than đá về chỗ góc bàn, phất tay ra lệnh hạ nhân trước mặt rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.