“Vậy người này có gốc gác gì? Có giao tình thế nào với hai người kia?” Thẩm Phong Vân lắc đầu:
“Kim thượng thư nói, không có giao tình, trước đó Ngụy đại nhân cũng không hề quen biết người này.
Nhưng, người này giờ ở tận Thủy Vân Quan, sao có thể cách cả ngàn dặm thao túng vụ án này được?” Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên:
“Tổng binh Thủy Vân Quan là cái chức béo bở đúng không?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu.
“Đương nhiên không phải, tiếp giáp Nam Chiểu, nếu như địch quân đến xâm phạm, người đứng đầu sẽ gặp họa đầu tiên”.
“Nếu đã như vậy sao còn có người tranh nhau đi chấn thủ Thủy Vân Quan?” Thẩm Phong Vân ngây người.
“Chẳng lẽ hắn ta có oán cũ với Ngụy thị lang, hai người lợi dụng việc công để trả thù riêng? Cũng không phải, người này vốn dĩ cũng chỉ là một phó tướng không nổi danh lắm, để hắn đảm nhiệm tổng binh thủ quan, tuy nói bần hàn, nhưng cũng là thăng chức.
Mãn kì nhậm chức, có thể điều quay trở lại hoặc là tìm một cái chức béo bở khác.”
“Còn nữa, nếu chỉ là đơn giản như vậy, vậy bát ca truyền thư lại giải thích thế nào? Thư từ thường xuyên qua lại nói thế nào?” Thẩm Phong Vân cũng có cảnh giác cực cao với khứu giác cực nhạy bén.
“Nếu là như vậy, chuyện này không đơn giản rồi.
Tỷ nói, có khi nào là hai người bọn họ lợi dụng quyền chức trong tay, đang bán chức quan không? Sau đó trong đó có cơ mật gì bị tiết lộ, cho nên có người giết người diệt khẩu?”.
“Tỷ để ý nhìn qua trong phủ Ngụy thị lang không hề xa hoa, không xa xỉ lắm, đến cả than Ngân Tuyết đang dùng cũng là hai năm gần đây mới đổi.
Đệ lại có một suy đoản to gan khác, bọn họ bị người khác uy hiếp”.
Ngay lúc đó đem chuyện liên quan đến việc Ngụy đại nhân giết mẹ vừa nghe ngóng được nói luôn:
“Có người ngắm trúng vị trí của hắn ta, lợi dụng điểm yếu của hắn ta để uy hiếp hắn ta nghe lệnh của mình, sau đó theo ý người đó sắp xếp nhân thủ của hắn ta ở trong triều đình, mở rộng thể lực” Thẩm Phong Vân trầm ngâm một lát không nói gì, dường như đang chậm rãi tiêu hóa suy đoán của Lãnh Bằng Cơ:
“Có phải tẩu tử còn biết gì nữa không?” Lãnh Băng Cơ gật đầu:
“Vừa đúng lỡ, tỷ còn biết, có một tổ chức thần bí, gọi là Phi Ưng Vệ, chính là thích chuyên đi thu thập điểm yếu của các quan viên vương triều Trường An, lợi dụng bọn họ để làm chuyện phi pháp”
“Phi Ưng Vệ?” Thẩm Phong Vân hiển nhiên lần đầu tiên nghe nói:
“Sao tẩu tử biết được?” Chuyện này Mộ Dung Phong và Tề Cảnh Vân đều biết, chỉ duy nhất bách sự thông của thượng kinh này lại chưa từng nghe nói, điều này ngược lại khiến Lãnh Bằng Cơ có chút ngạc nhiên.
“Tỳ nghe Tề Cảnh Vân nói, biểu ca đệ cũng biết chuyện này.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tỷ, cảm thấy cực kì có khả năng này.
Không hề có chút bằng chứng nào, để có thể coi như là một trong những phương hướng điều tra.
Dò xét một chút, hai năm này Ngụy thị lang cùng với sử bộ thị lang kia có hiềm nghi này hay không, trong những quan viên mà họ dùng đến quyền chức trong tay để sắp xếp, có điểm tương đồng này không” Một loạt lời vớ vẩn này bịa ra, bản thân nàng cũng tin là thật.
Nhớ có ai đó từng nói:
Nam nhân trời sinh thích nói dối, nữ nhân trời sinh biết nói dối.
Sờ sờ mũi, còn may, chưa dài ra.
Thẩm Phong Vân vừa rồi còn loạn thành một khối, không có manh mối gì, lập tức cảm thấy giống như được Lãnh Băng Cơ mở ra một màn sương dày trước mặt, đột nhiên trở nên sáng sủa, thậm chí còn có chút không kịp đợi, muốn lập tức đi điều tra, cơm cũng không kịp ăn, để đũa xuống liền đứng dậy, cầm theo trường kiểm trên bàn.
Quả là một người cuồng công việc.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ có chút áy náy, bản thân đem tất cả tội danh đẩy hết lên đầu Phi Ưng Vệ, đánh lạc hướng điều tra của Thẩm Phong Vân, hi vọng sẽ không làm lỡ thời cơ điều tra của hắn ta.
Chỉ cần lão gia tử mở miệng vàng, để Mộ Dung Phong trở lại kinh thành, bản thân sẽ lập tức đi nhận tội với hắn ta, hơn nữa sẽ dốc hết sức giúp hắn ta điều tra rõ vụ án này.
Nàng bất lực dùng đũa gẩy cái đĩa ở trước mặt.