Theo tình báo sau này truyền về, chúng ta nghi ngờ, Phi Ưng Vệ này cấu kết với người Nam Chiểu, gây hại cho triều đường Trường An ta. Chỉ có điều, mấy ngày trước, người của chúng ta bị bại lộ thân phận, sau khi bị Phi Ưng Vệ điên cuồng sát hại, vứt xác ở trong một dòng suối nhỏ cạnh quân doanh.
Điều này cũng có nghĩa, đối phương biết Vương gia đã có sự nghi ngờ với bọn chúng, sau này càng cảnh giác hơn, muốn nắm được nhiều manh mối hơn sẽ rất khó”
Lãnh Băng Cơ hơi nhíu mày:” Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ những điều này còn chưa đủ nhiều sao? Người của chúng ta vào sinh ra từ rất lâu mới có được tình báo. Người nghĩ xem, những người của Phi Ưng Vệ kia đi lại vô thanh vô tức, còn đeo mặt nạ, làm gì dễ điều tra như vậy? Nhưng mà, ở chỗ Vương gia nhà chúng ta, có lẽ biết nhiều hơn một chút”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ bất ngờ, lại một lần nữa đánh lệch mà lại trúng!!!
Nàng nhớ chưởng quỹ Hồng Tân Lâu đã từng nói với mình, trong số những người thần bí ra vào am Nam Sơn Ni, có người nghe khẩu âm thì không giống nhân sĩ Trường An, hơn nữa còn đặc chất nhà quan. Hôm qua bản thân sau khi nghĩ kĩ đã từng nghi ngờ. Không ngờ, Phi Ưng Vệ quả thực cấu kết với người Nam Chiểu, cho thấy, hai vụ án quan viên triều đình bị giết này, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Phi Ưng Vệ.
Sao vận khí của mình lại tốt thế nhỉ? Đánh lệch lại trúng chứng thực tội danh phản quốc của Phi Ưng Vệ, lão Hoàng Đế nhất định sẽ giết chàng. Xem ra phụ thân đứa trẻ lần này mạng nhỏ khó giữ. A di đà phật, quá tội quá tội, mình đây không tính là mưu sát trượng phu chứ? Chàng là tội đáng phải chịu.
“Phi Ưng Vệ là móng vuốt của người Nam Chiếu, hay chỉ đơn thuần là mua bán tình báo?
“Mua bán tình báo, lấy lợi từ đó”. Truyện Đam Mỹ
“Trong quân doanh còn ai biết nhiều manh mối hơn không? Đế Thính Vệ vẫn phụ trách điều tra sao?”
Vụ phó tướng gật đầu:” Đế Thính Vệ chính là Trinh Sát Quân trước đây, chuyên phụ trách thăm dò tin tức. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ biết một chút manh mối nhỏ nhặt. Còn Ưng Hoàng giáo chủ thân phận thần bí, hành sự thận trọng, bỏ mặt nạ xuống có thể là một thân phận khác. Thực sự không có cách nào điều tra, đây mới là việc quan trọng nhất”
Bắt giặc thì phải bắt vua trước, đây là sự thật.
Một đám trinh sát chắc còn không chuyên nghiệp bằng Tàng Kiếm Các của mình. Dù sao, Tàng Kiếm Các giải rác khắp Trường An, chuyên môn thu thập đủ loại tình báo.
“ nếu Vương gia các người đã giao thủ với Ưng hoàng giáo chủ, có biết võ công của hắn xuất phát từ môn phái nào hay không? Lần theo manh mối này có thể tra được thân phận của đối phương không?”
Vụ phó tướng lắc đầu:” một số tình hình cụ thể liên quan đến giáo chủ này. Vương gia giữ rất kín không nói cho ai hết. Vốn dĩ, Phi Ưng Vệ con nhắm đến vương gia, nhiều lần phải người đến quân doanh thăm dò tin tức, vương gia dành cho chúng ta không được đánh rắm động cỏ chị giả vờ như không biết cũng dễ thuận dây bắt dưa, tìm được sao huyệt của bọn chúng.
Chỉ tiếc lần trước Vương Phi người đến quân doanh, lại đúng lúc vật chân chúng, trong lòng Phi Ưng Vệ sinh cảnh giác, có lẽ đoán được Vương gia đang thả mồi câu tự nhiên sẽ không dám phải người đi thăm dò tin tức nữa. Con người mà chúng ta sắp xếp ở am Nam Sơn Ni bị bại lộ thân phận đối phương biết Vương gia đã thò tay vào trong nội bộ của bọn chúng liền cắt đứt hết tất cả các manh mối.”
Cảm thấy hành động dũng cảm của mình còn làm hỏng chuyện lớn của Mộ Dung Phong, chẳng trách lúc đó phản ứng của chàng hơi kì lạ.
Nhưng, nghe chưởng quỹ nói, sau khi người của Mộ Dung Phong thân phận bại lộ, là bản thận hi sinh vì đại nghĩa, theo lí mà nói không nên bán đứng Mộ Dung Phong mới đúng chứ, đối phương sao lại đoán ra được? Trừ khi, Phi Ưng Vệ đã sớm hoài nghi Mộ Dung Phong!!! Còn đem thi thể ni cô vứt ở gần quân doanh chính là đang thăm dò Mộ Dung Phong.
Còn Mộ Dung Phong lúc đó lập tức báo cáo kinh triệu doãn, không phải là trang trông chờ đối phương có thể phá án, mà là tung hỏa mù.
Quan phủ tra án quang minh chính đại tràng cần gì phải giấu giếm?
Còn có một điểm quan trọng nhất:
“vương gia nhà ngươi không phải đã từng giao thủ với giáo chủ sao? Giáo chủ sao có thể không biết thân phận của Vương gia nhà ngươi? Con phải gửi đến quân doanh? Chẳng phải là tự đâm đầu vào lưới sao?”
“Lúc Vương gia giao thủ với hắn đeo mặt nạ của Phi Ưng Vệ, Đối phương cũng không đoán ra được thân phận của Vương gia nhà chúng ta các con xem là phản tặc.”
“ vương gia các người đóng giả Phi Ưng Vệ?”
“ chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ thôi trong phòng ở quân gian của Vương gia có tận mấy cái. Lúc Đề Thính về điều tra cũng đeo mặt nạ chính là khiến đối phương thật giả lẫn lộn tranh chấp nội bộ trước.”
Lãnh Bằng Cơ ảo não ra sức đập đầu mình một cái.
Tiêu rồi, phạm vi lại mở rộng rồi. Ông trời thật biết chơi mình.
Lãnh Băng Cơ ôm theo nước mắt hồi cung, hồi bẩm hết tất cả tình hình với Hoàng đế, sau khi giao xong việc, lại mang theo một bụng đầy ưu thương đi ngủ.