Vốn dĩ tưởng rằng Trường An dưới sự cai quản của Hoàng đế, đường xá không có ai, ban đêm an toàn không có nguy hiểm.
Ai mà biết được chúng ta tự nhiên lại bị ám sát.
Ta nghe nói Phong Vương gia của nước người có tài cầm quân, vệ binh dũng mãnh, hôm nay được gặp, nhưng ta rất tiếc. Dưới mắt hắn ta mà một vài tên trộm nhỏ vẫn có thể tự tung tự tác, có vẻ như khả năng này được đồn thổi hơi quá rồi”
Cứ luôn luôn lảm nhảm bên tai, hắn cứ như mẹ của vương tử vậy. Hoàng đế là người cao cao tại thượng, ngoài Thái hậu ra thì còn có ai dám nói nhiều như vậy bên cạnh? Rõ ràng là rất đau đầu.
Hạo Vương mới là người có chí tiến lên, làm cho phụ hoàng không bao giờ phải buồn phiền.
Lãnh Băng Cơ ở một bên nghe sứ thần luôn nói điều không hay cho Mộ Dung Phong, lập tức có chút không vui.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm sứ thần n‹ Ngươi có sức ở đây nói nhiều như vậy chi bằng đi kiểm tra xem người hầu của bên các ngươi có người nào có ý đồ xấu không”
Sứ thần chớp chớp mắt:” Phong vương phi nói vậy là có ý gì?
“Chất độc trong người của vương tử các ngươi là đi vào từ đường tiêu hóa chứ không phải do bị kiếm đâm”
Sứ thần sửng sốt:” Nói linh tỉnh”
Lãnh Băng Cơ cười” haha”:” Ta cho ngươi một con côn trùng, ngươi cho lên mũi kiếm đâm thử vào da thịt xem”
Sứ thần lập tức nhìn chằm chằm có chút khó khăn.
Hoàng đế vẫn đang xoa xoa thái dương, cau mày nghe được lời nói của Lãnh Băng Cơ:” Ý của Băng Cơ là, độc dược này không phải là do sát thủ hạ mà là có trong thức ăn của Am Đạt vương tử?”
Đây không phải là nói lại lời vừa nãy mà nàng nói sao? Tự mình xem bản kiểm tra vết thương của vương tử, không đúng, như vậy bản kiểm tra vết thương không đáng tin?
Lãnh Băng Cơ gật đầu:” Nói cách khác, cũng có khả năng sau khi vương tử hôn mê, có người nhân cơ hội đó cho hắn ăn thứ có độc.”
Hoàng đế một khắc tự nhiên thấy vui vẻ, hận không thể xoay một đoạn nhạc, hát bài” Hôm nay là một ngày tốt lành”.
Nhưng làm vua của một nước, người vẫn cần phải có khí chất và uy nghiêm.
Hoàng đế cố gắng che dấu sự đắc ý của mình, họ nhẹ và nói:” Nhân lúc sự tình như thế này, Lỗ đại nhân mau mau đi điều tra xem sao”
Sứ thần không tin:” Người đang trốn tránh trách nhiệm!”
Lãnh Băng Cơ cười” hehe” một tiếng:” Tin hay không tùy ngươi, dù sao lần này ta cũng đã cứu được Am Đạt vương tử, nếu lần sau lại trúng độc, các ngươi không biết đang ở đâu, đến lúc đó người phải chịu trách nhiệm đầu tiên chính là ngươi. Còn nữa, người gác bây giờ của chủ tử các ngươi còn đáng tin được không?”
Sứ thần bán tin bán nghi, nhưng cũng không thể làm gì, lập tức rời đi, tra hỏi những người ở cạnh vương tử lúc trước. Truyện Khoa Huyễn
Hoàng đế võ vai Lãnh Băng Cơ” bốp” một tiếng.
Lão gia tử này cũng là người biết võ công, lực tuyệt đối không hề nhẹ, chỉ với một bàn tay làm Lãnh Băng Cơ suýt nữa hộc máu, còn tưởng răng mình đã làm sai chuyện gì.
Hoàng đế vui vẻ nói:” Nha đầu này làm tốt lắm, ngươi thông minh lanh lợi, đơn giản hơn tên Phong Vương gia kia nhiều”
Đơn giản?
Lãnh Băng Cơ khinh thường, có ai đánh giá con mình như thế không? Con trai người có thể không đơn giản như vậy, đương nhiên rồi, ngoài ở trước mặt nữ nhân ra thôi, còn ở trước mặt nữ nhân hắn đều bày ra bộ dạng ngu ngốc, à không, bộ dạng ngây ngô mới đúng.
Hạo Vương ở một bên cười ôn thuận:” Tam đệ muội tốt nhất là chiêu gắp lửa bỏ tay người”
Lãnh Băng Cơ nhất thời không phản ứng lại:” Cái gì mà gắp lửa bỏ tay người?”
“Từ trước đến nay, cho dù Am Đạt vương tử có chuyện gì bất trắc, chúng ta cũng có thể cùng Mạc Bắc thương lượng đường sống. Dù gì thì độc này cũng mới là vết thương trí mạng của Am Đạt vương tử”
Sau đó, Lãnh Băng Cơ mới hiểu được, đây là lão Hoàng Đế và Hạo Vương cho rằng trong lời nói của chính họ là cố tình trốn tránh trách nhiệm.
Nàng là người âm hiểm như vậy sao? Độc này, tám phần chính là người của bọn họ hạ. Nàng là đứa trẻ trung thực và lương thiện như vậy, sao có thể vu oan giá họa được? Lời nàng nói đều là sự thật.