Ngày hôm sau, thể xác và tinh thần mệt mỏi nhiều ngày qua của Phong Vương gia cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon rồi.
Giường của tư gia mềm mềm, thơm ngào ngạt, mỹ nhân trong lòng trơn bóng, nũng nịu, làm sao cũng không đủ. Hừ, lưu manh, ngủ không đủ. Bỏ đi, một cái ý tứ, không đổi.
Nhưng mà hoàng mệnh trên người không phải là đùa giỡn.
Mộ Dung Phong miễn cưỡng đứng dậy, Lãnh Băng Cơ giống con mèo vậy, nằm ở trong chăn lẩm bẩm một câu.
“Đem râu ri cạo rồi, làm chết người.”
Mộ Dung Phong tinh thần tỉnh táo sửa lại quần áo:” Không cạo còn ở đó, chính là muốn ai đó xúc cảnh sinh tình”
Lãnh Băng Cơ đem mặt hướng gối cọ cọ:” Chàng không sợ bị gây khó dễ sao?”
“Nhiệm vụ của bổn vương hôm nay là bảo vệ Am Đạt vương tử, cho dù hắn có gây khó dễ ta cũng một tấc không rời, bao gồm hắn đi nhà xí, cũng phải cố gắng thiết lập quan hệ với hắn trong nhà xí”
Lãnh Băng Cơ năm mơ cũng đoán được lòng dạ hẹp hòi của hắn lại tái phát rồi, hắn không phải tò mò về Am Đạt vương tử, mà là muốn cùng người ta thị uy! Để người ta biết khó mà lui.
Tục ngữ nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chính là ý này. Mộ Dung Phong cảm thấy lão bà nhà mình là tiểu kim nhân vàng ròng tạo ra thành, người gặp người thích. Nghĩ nghĩ, người ta ngoại trừ muốn giết người diệt khẩu còn có thể đối với bản thân có cách nào khác sao?
Nàng lập tức tỉnh cả ngủ, ánh mắt lóe lên:” Chàng quá không phúc hậu rồi.”
Mộ Dung Phong quay người ngồi xuống giường, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nàng không buông †ay, càng thêm lưu luyến không nỡ đi.
“Nếu ta không phúc hậu còn có thể xấu như nàng không?
Đừng quên bản thân nàng mới là người khởi xướng”
“Chúng ta không phải nói rõ bỏ qua rồi sao? Tối qua thiếp chịu trừng phạt còn không đủ hay sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng lại còn mang theo ba phần buồn ngủ mơ màng, khiến trái tim Phong Vương gia run lên, dưới chân giống như mọc rễ vậy động không được.
“Không muốn đi” Mộ Dung Phong cúi người, dùng đám rầu lún phún mới mọc cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Lãnh Băng Cơ:” Vì sao phụ hoàng không để ta ở bên người bảo vệ nàng chứ?”
Lãnh Băng Cơ rụt đầu vào trong áo ngủ bằng gấm, rồi giơ tay đẩy hắn ra:” Chẳng có chút hình tượng gì cả, mau đi ăn sáng đi, không phải hôm nay còn có chuyện quan trọng cần làm sao?”
“Chuyện quan trọng gì cơ?”
Lãnh Băng Cơ ló đầu, lộ hai mắt ra ngoài:” Sự kiện Phi Ưng Vệ đã chấm dứt chưa? Hôm nay tất cả tù binh sẽ được chuyển giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn, chẳng lẽ chàng không nên đi hỏi thăm một chút, xem còn manh mối nào bị bỏ sót không?”
Mộ Dung Phong khẽ” Ừ” một tiếng:” Nếu có chuyện quan trọng gì, Lâm Phong sẽ bẩm báo cho ta biết”.
Hai mắt Lãnh Bằng Cơ nhẹ chớp hai cái, chột dạ hỏi han:” Trước khi Ưng Hoàng giáo chủ tàn đời, chẳng lẽ không để lại vài câu di ngôn bị tráng, lẫm liệt nào sao? Kiểu như mười tám năm sau sẽ lại là một trang hảo hán chẳng hạn?
Mộ Dung Phong im lặng một thoáng, rồi nói một câu:” Không nói gì”.
Thật không bình thường, mấy trùm phản diện trong phim truyền hình không phải trước khi chết sẽ luôn phát biểu đôi lời hả, sao Ưng Hoàng giáo chủ lại không tự viết một bài điếu văn cho chính mình chứ?
Nhưng mà không nói thì tốt, lỡ nói ra cái gì không nên nói, Mộ Dung Phong sẽ bùng nổ mất.
Từ nay về sau, xem như phụ thân đứa nhỏ đã anh dũng hy sinh đi, tới ngày lễ tết hắt một chén rượu xuống đất cũng cho hắn là được.
Sau khi giải quyết xong mối họa lớn trong tim, rốt cuộc Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy yên lòng. Nàng đuổi Mộ Dung Phong đi, rúc đầu vào trong chăn, ngủ tới khi sắc trời tối đen.
Khi tỉnh dậy, trong cơn mơ màng, cách một tấm màn, nàng nhìn thấy có một người đang ngồi trước bàn trà.
Nàng tưởng Mộ Dung Phong đã trở lại, bèn duỗi người một cái:” Sao về sớm thế? Giờ nào rồi?”
Người trước bàn nghe thấy nàng hỏi, xoay mặt qua đáp:” Bổn thiếu đếm tới ba, nếu người còn không đứng dậy, ta sẽ giật chăn của người đi”.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Lãnh Băng Cơ lập tức bị đánh bay,” xoạt”, nàng vội vàng bật dậy, xoa xoa con mắt, sau đó vén màn lên:” Cừu thiếu chủ!”