Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 453: Chương 453




Hơn nữa, đây rõ ràng là thị uy với mình mà, quá phách lối, không để bổn Vương phi vào mắt, cướp nam nhân một cách trắng trợn, thật là nực cười.

Chẳng qua, Hồng Tân lâu là địa bàn của mình, nếu mối làm ăn đưa đến cửa rồi còn bị mình quấy nhiễu thì không hay lắm.

Tiểu vương tử Mạc Bắc này rốt cuộc đang định làm gì, phải đến tận nơi mới biết được không phải sao?

Cho nên Lãnh Băng Cơ lập tức đồng ý một cách sảng khoái:” Đó là tất nhiên, Phong Vương gia bảo vệ Am Đạt vương tử là sứ mệnh của chàng ấy. Ta không chen vào, các ngươi cứ thoải mái”

Am Đạt vương tử qua loa cảm ơn Lãnh Băng Cơ, lập tức quay người bỏ đi. Hiển nhiên, hắn rất không hài lòng về việc Mộ Dung Phong cưới một vị Vương phi cay nghiệt ghen tị như thế.

Phía trước bọn họ vừa đi, phía sau Lãnh Băng Cơ cũng không nhàn rỗi, cải trang giả dạng, định đi đến hiện trường bắt gian. Nếu Am Đạt vương tử có ý định với Mộ Dung Phong thật, vậy thì nhanh chóng giải quyết dứt khoát, đừng cứ chơi trò mập mờ mãi, dù sao Cẩm Ngu còn ở đây chờ mà.

Nàng đi theo sau vào Hồng Tân lâu, tìm chưởng quỹ của tửu lâu trước:” Mộ Dung Phong bọn họ uống rượu ở phòng nào, tìm cho ta một nơi có thể nghe lén bọn họ nói chuyện”

Chưởng quỹ nói rất chính nghĩa:” Những phòng riêng của chúng ta đều được cách âm rất tốt, nhất định phải bảo vệ bí mật của khách”

Lãnh Băng Cơ trừng mắt:” Lời của ta không có tác dụng gì đúng không?”

“Chẳng qua, trùng hợp gian phòng của bọn họ có sơ hở”

Chưởng quỹ lập tức đổi miệng, còn nhanh hơn Cừu thiếu chủ:” Mời Vương phi nương nương đi theo ta.”

Hắn dẫn Lãnh Băng Cơ trực tiếp đi vào một gác xép ở lầu ba, dịch chuyển một bức màn treo trên tường, giơ tay vào thăm dò, đẩy vào trong, lập tức lộ ra một lỗ tròn to bằng cái bát.

“Vương phi nương nương, xin mời. Hai người Phong Vương gia đang ngồi trong gian ở lầu hai đối diện đường cái.”

Lãnh Băng Cơ nhìn vào trong, trong lòng âm thầm khen một câu:” Máy giám thị rất tiên tiến”

Không những lợi dụng nguyên lý thành tượng, có thể nhìn bao quát toàn bộ các phòng ở lầu hai, lấy ống trúc bên trong ra còn nghe rõ được tiếng nói của hai người dưới lầu, quả thật là nhìn mặt đối mặt.

Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, thấp giọng nhắn nhủ chưởng quỹ vài câu.

Chưởng quỹ đáp lại, rồi lập tức đi ra ngoài an bài.

Lãnh Băng Cơ lấy chiếc ghế đẩu ngồi trước cơ quan, nhìn hai người dưới lầu nâng ly cạn chén, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Mộ Dung Phong toàn là không tình nguyện, uống từng chén rượu một. Nói thật, bầu không khí rất gượng gạo.

Mà Am Đạt vương tử ân cần khuyên bảo, tạm thời còn chưa nhìn ra có chuyện gì giấu giếm. Ít nhất, tiểu vương tử này sẽ không nhơn nhớt méo mó như Cẩm Ngụ, khiến người ta khó chịu.

Bây giờ tiểu vương tử chỉ khiến người ta cảm nhận được một chữ” Ngốc”, tựa như người không rành thế sự, không biết nhìn sắc mặt người khác, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Nàng cũng không cho rằng sứ thần được Mạc Bắc Vương phái đến Trường An cầu hôn hòa thân sẽ ngu ngốc đến mức đó. Nên hắn đang giả heo ăn thịt hổ, có âm mưu quỷ kế gì?

Cho nên, hôm nay nàng mới phải nhìn chằm chằm, xem hắn có làm gì sau lưng không. Tốt nhất là tìm được cái cớ, kêu Mộ Dung Phong ra khỏi phòng, sau đó quan sát phản ứng của Am Đạt vương tử này khi ở một mình một chỗ, đó mới là phản ứng chân thật nhất.

Trong phòng, hai người rất nhanh chóng chếnh choáng hơi Say.

Lãnh Băng Cơ nhìn thấy Am Đạt vương tử lặng lẽ, từng bước từng bước, dịch cái ghế dưới mông đến trước mặt Mộ Dung Phong. Từ ban đầu ngồi đối mặt, đến cuối cùng thành một đôi kề vai sát cánh.

Có người nói nữ nhân không uống say, nam nhân không có cơ hội. Am Đạt vương tử này sắp bại lộ sắc tâm rồi à?

Quả thật, Am Đạt vương tử ra vẻ say đến mức ngã trái ngã phải, giả vờ lơ đãng ôm vai Mộ Dung Phong, mặt cũng liên tục đến gần mặt hắn.

Hơn nữa ánh mắt hắn thèm khát, thỉnh thoảng lại chui vào nơi nào đó của Mộ Dung Phong, rất giống một tên quỷ háo sắc giả vờ giả vịt ăn đậu hũ.

Rốt cuộc Mộ Dung Phong mất kiên nhẫn chặn tay của đối phương lại, Lãnh Băng Cơ thì càng không phải nói, đã nổi trận lôi đình.

“Nếu Am Đạt vương tử uống rượu xong rồi thì mời về phủ nghỉ ngơi đi”

Am Đạt vương tử không hề rời khỏi chỗ ngồi, ấp a ấp úng nhìn Mộ Dung Phong, lưỡi hơi thắt lại, nói không suôn sẻ:” Ta còn có một chuyện không rõ, muốn hỏi Phong Vương gia”

“Chuyện gì, mời nói” Mộ Dung Phong cau mày lại, đã sắp phát cáu lên rồi.

Am Đạt vương tử kéo quần áo của Mộ Dung Phong, vẻ mặt lại rất ngượng ngùng, nhăn nhăn nhó nhó ấp úng cả nửa ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.