Lão Hoàng Đế thị uy trừng Lãnh Băng Cơ một cái.
Lãnh Băng Cơ nhận ra chút gì đó, hiểu rồi, chắc hẳn là mình múa rìu qua mắt thợ trình diễn trò hay này trước mặt hắn, khiến lão gia tử nghi ngờ, đây là trừng phạt nho nhỏ, cho mình nếm mùi đau khổ một chút.
Thật sự là vất vả mà không có kết quả tốt, tốt xấu gì ta cũng thay ngươi giữ được một khuê nữ, theo tâm nguyện của ngươi, sao ngươi lại không lĩnh tình chút nào vậy? Tuy là tư tâm lớn hơn, nhưng cả hai chúng ta cùng có lợi mà.
Cẩm Ngu cúi thấp đầu, nước mắt rơi tí tách xuống, trong lòng vô cùng tủi thân, thật sự giống như cảnh tỉnh vậy, khiến nàng mãi vẫn không tỉnh táo lại được.
mãi mới chờ đến lúc yến hội kết thúc, Hoàng đế hồi cung.
Am Đạt vương tử đi đến trước mặt Cẩm Ngu, gật đầu thi lễ với nàng:” Cẩm Ngu công chúa tôn quý, Am Đạt chờ ngươi ở Kỳ vương phủ, cùng nhau về mạc Bắc Vương cung ta, ta sẽ cho ngươi một hôn lễ to lớn thịnh thế.”
Cẩm Ngu rủ mắt xuống, lại không nói được một lời nào.
Thánh ý không thể trái, mình còn có thể nói gì nữa? Bây giờ nói gì đều không có tác dụng! mình bị Lãnh Băng Cơ tính kế, lọt vào cái bẫy của nàng, nhưng mà mỗi người đang ngồi ở đây đều nhìn mình với ánh mắt trào phúng và xem thường, cảm thấy hôm nay Cẩm Ngu nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, gieo gió gặt bão.
Nàng hơi run giọng, vẫn thử đấu tranh lần cuối:” Có thể được Am Đạt vương tử ưu ái yêu thích là phúc của Cẩm Ngu.
Chẳng qua Cẩm Ngu phúc bạc, phụ mẫu đều mất, thật sự là người không may mắn, không biết tại sao vương tử lại chọn Cẩm Ngu?”
“Có câu nói là khổ tận cam lai, ta tin rằng mọi khốn khó mà trước nay Cẩm Ngu quận chúa phải chịu đều là rèn luyện và kiếp nạn.
Bây giờ tất nhiên có thể khổ tận cam lai.
Tiểu vương tin tưởng, duyên phận giữa nàng ta chính là ý trời.”
Cẩm Ngu thấy Mộ DungPhong đứng ở một bên, chờ Am Đạt vương tử cùng nhau về Kỳ vương phủ, bèn khẽ cắn môi, ngẩng đầu hỏi:” Biểu ca cũng bằng lòng để Cẩm Ngu gả xa đến mạc Bắc ư?”
Mộ DungPhong gật đầu:” Biểu muội tế làm người chất phác thẳng thắn, cực kỳ hợp ý ta, ta tin rằng hắn nhất định sẽ đối xử tốt với biểu muội.”
một câu biểu muội tế khiến Cẩm Ngu lập tức tâm như kim đâm, yên lặng nhìn hắn một lát, quay đầu bỏ đi.
Lãnh Băng Cơ đứng một bên lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng, thật vất vả mới bỏ được bao quần áo này, thật sự không dễ dàng.
Thôi thì cứ chuẩn bị đồ cưới này thôi, không phải nói của đi thay người à?
Hai người còn chưa hồi phủ, bên Huệ Phi nương nương đã sai người đưa tin đến, gọi hai người sang đấy, có lời muốn nói.
Thật ra không cần đi hai người cũng hiểu rõ trong lòng, lão thái thái luyến tiếc dưỡng nữ nhà mình, muốn hưng sư vấn tội.
Nhưng họ cũng không thể không đi, kiên trì đi đến Kiêm Gia Điện.
Đôi mắt của Huệ Phi đã sưng như hạch đào.
Lãnh Băng Cơ hoàn toàn không sợ, dù sao không cần biết Huệ Phi nói cái gì thì mình cũng chỉ có ba chữ, không thừa nhận.
Cẩm Ngu hại người không thành lại bị liên lụy vào, liên quan gì đến người khác? Không có liên quan gì đến mình cả.
Dù sao mặc cho ngươi là gió đông tây nam bắc, ta cứ kiêu ngạo đứng ở trong, sừng sững không ngã.
Huệ Phi nhìn lướt qua hai người, mở miệng còn không kịp nói gì, đã ríu rít khóc vài tiếng.
Mộ DungPhong không có cách nào, lên tiếng an ủi:” Am Đạt vương tử đang ở Kỳ vương phủ, qua hai ngày này ở chung, ta cảm thấy hắn là người không tệ lắm.
mẫu phi cứ yên tâm giao Cẩm Ngu cho hắn.”