Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 487: Chương 487




Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đi tìm một người, đó chính đạo sĩ Vân Hứa, người đã giả thần giả quỷ ở Kiêm Gia Điện lần trước.

Vân Hứa đạo sĩ bị Lão Hoàng đế bắt vào ngục, thái độ thú nhận không tồi nên giữ lại được cái mạng nhỏ, không bị Hoàng đế chặt đầu trong cơn tức giận.

Bây giờ lão vẫn đang ở trong đó ăn cơm tù miễn phí.

Tuy rằng ông ta không phải là người nghiêm túc, nhưng lần trước ông ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cổ trùng trong cơ thể Linh bà, chứng tỏ vẫn có chút hiểu biết.

Hơn nữa trước đây ông ta và Linh bà đã từng quen biết nhau, có khi nào những thủ đoạn của Linh bà ông ta cũng biết được một ít?

Có cái gọi là lúc tuyệt vọng thì thứ gì cũng có thể thử, chỉ một tia hy vọng cũng cố gắng nắm lấy.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong vừa rời đi, Lãnh Băng Cơ liền đi đến thiên lao.

Ở nơi này, nàng cũng coi như người quen cũ.

Chẳng qua lần trước phải ảo não tiến vào, lần này thì vinh quang trở lại.

Quản ngục không dám lơ là, trực tiếp dẫn nàng đến căn ngục giam giữ Vân Hứa đạo sĩ.

Vân Hứa đạo sĩ vừa nhìn thấy người đến là Lãnh Băng Cơ, tưởng rằng nàng tới để tính sổ chuyện cũ nên sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng cầu xin tha mạng.

Lãnh Băng Cơ cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:” Hôm nay bổn Vương phi tới đây là muốn hỏi ngươi hai việc.

Nếu thẳng thắn khai báo, đương nhiên bổn Vương phi sẽ dặn dò quản ngục nơi này chăm sóc cho ngươi tốt hơn.”

Vân Hứa nghe thấy vậy, làm sao còn dám giấu diếm? Bản thân ông ta không còn gì lợi dụng, cũng không có chỗ dựa vững chắc đằng sau, thủ đoạn tra tấn của cai ngục nơi này thì nhiều không kể xiết.

Vừa bước vào nhà tù đã bị xích trước thùng phân, mỗi ngày ở đó bị mùi hôi thối bốc lên, quả thực sống một ngày dài như một năm.

“Vương phi nương nương, ngài có chuyện gì cần cứ hỏi.

Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời.

Lần trước là tiểu nhân có mắt như mù, sau này đánh chết tiểu nhân cũng không dám nữa.”

Lãnh Băng Cơ khẽ cười:” Ta hỏi ngươi, sao ngươi có thể kết luận được với Hoàng thượng rằng cổ trùng trên người Linh bà chính là do cô nương ngày đó đi theo ta động tay mà thành?”

Vân Hứa cân nhắc ý đồ của Lãnh Băng Cơ khi hỏi những điều này, sau đó cẩn thận xem xét lên tiếng:” Bởi vì cổ trùng trong người Linh bà là ăn từ dưới lên trên, ăn hết tâm trí con người thì sẽ phá xác mà thoát ra ngoài, thời gian tổng cộng không vượt qua một nén nhang.

Cho nên tiểu nhân mới có thể khẳng định, cổ trùng đó chắc chắn vừa mới bị người ta hạ vào trong cơ thể.

Khi tiểu nhân lần đầu tiến cung và gặp Linh bà, Linh bà đã từng nói với ta rằng người Thánh Nữ giáo phái tới đuổi giết bà ta lần này không đơn giản, ngoại trừ vu thuật còn biết sử dụng trùng.

Đây là thứ người Thánh Nữ giáo không quá am hiểu, khiến bà ta không khỏi có chút hoảng hốt.

Hơn nữa ngày đó chỉ có tiểu cô nương kia tiếp xúc gần người với Linh bà.”

Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài, quả nhiên do nàng không nhìn rõ lòng người, liều lĩnh đưa một kẻ có rắp tâm hại người vào trong cung.

Nếu không phải ngày đó trong cái khó ló cái khôn, nàng nghĩ ra cách lợi dụng tiếng trẻ con khóc nỉ non để làm rối loạn tâm trí Linh bà, chẳng may để mục đích của bà ta thực hiện được thì chỉ sợ Lão Hoàng đế sẽ không tha cho nàng mất, đâu chỉ giam giữ vài ngày đơn giản như này.

“Vậy bổn vương phi hỏi ngươi thêm một lần nữa, ngươi có biết gì về thuật nhiếp hồn của Linh bà không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.