Quả thật, Hoàng đế cách ứng đến rồi, xua tay nói:” Tự nhiên không được, không được.”
Vốn trong lòng Lãnh Băng Cơ là cân nhắc làm sao để bắt được con cá lớn, để lừa lão Hoàng Đế này một chút, đem lấp đầy của hồi môn một chút.
Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, nhất thời tinh thần sảng khoái và lại có ý nghĩ xấu ùng ục ùng ục. Truyện Điền Văn
Đúng lúc muốn đi ngủ, có người mang gối đến.
“Phụ hoàng ngài thình lình nhắc tới chuyện này, con đột nhiên nghĩ tới một thứ, đảm bảo thích hơp.”
“Thú gì?”
“Lúc trước con ở chỗ Cẩm Ngu quận chúa nhìn thấy một miếng hổ phách màu vàng, đó là vật liệu tốt nhất để làm răng giả.”
“Màu vàng sao?” Hoàng đế không hờn giận, nhe răng nhìn nàng:” Răng của trẫm là màu vàng sao? Nếu như con sử dụng, vậy răng của trẫm đâu giống hổ phách màu trắng ngà đẹp được.”
Lãnh Băng Cơ trợn tròn mắt nói dối, ngừng lại nói:” Phụ hoàng có điều không biết, trong tay miếng kia của Cẩm Ngu quận chúa vốn không phải là hổ phách bình thường mà là thú phách, nghe nói là ngưng tụ tinh hoa của bách thú chi vương làm thành, đây mới xứng với phụ hoàng ngài.
Hơn nữa, sau khi đem hổ phách này cộng với công lọc ra, màu sắc trắng tinh cùng với màu răng hoàn toàn không có khác biệt.”
Hoàng đế liền tin những lời này của nàng nói.
Ai bảo nhi tức nhà ông ta có bản lĩnh chứ.
“Nhưng nếu là vật hiếm lạ, lại là đồ của Cẩm Ngu, trẫm lấy không hợp lý thì phải?”
“Không thích hợp thì mua, một miếng hổ phách có thể trị giá bao nhiêu? Hoàng thượng ngài thưởng cho nàng ta một ít vàng bạc so với cái gì cũng tốt? Cẩm Ngu quận chúa nhất định sẽ không lỗ.”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy bản thân có chút xấu, đây là đang muốn từng bước ép Cẩm Ngu quận chúa vào đường cùng, tâm địa quá độc rồi.
Hơn nữa, nàng rất có tiềm chất của gian thần, loại thủ đoạn này bình thường đều là vai nữ độc ác giống như kịch bản của Tô Đát Kỉ hại nước hại dân.
Nàng nói vài ba câu Hoàng đế liền động tâm, lập tức gọi thái giám bên cạnh đi tới Kiêm Gia Điện tìm Cẩm Ngu quận chúa nói muốn lấy miếng hổ phách kia.
Lý do chính là long thể bị bệnh cần có miếng hổ phách kia của Cẩm Ngu làm thuốc dẫn, sẽ trọng thưởng, ngươi tự mình xem mà làm đi.
Cẩm Ngu đột nhiên nghe thấy câu nói này, nhất thời như bị sét đánh ngang tai, đây không phải là minh thường hào đoạt sao?
Nàng ta trải qua nhiều thiên tân vạn khổ, không dễ dàng gì mới làm thành miếng hổ phách này, có nó ở đây tin rằng đôi mắt rất nhanh sẽ sớm khỏi hẳn.
Như vậy nàng ta mới có hy vọng mê hoặc người khác, ở lại Trường An.
Tại sao Lãnh Băng Cơ lại để ý đến miếng hổ phách này rồi? Còn cố ý lập bẫy cướp đoạt, lẽ nào nàng biết công dụng của hổ phách này? Nàng sao lại biết được chứ? Không lẽ giống Linh bà nói bên cạnh nàng có cao nhân bảo vệ?
Đây là nàng muốn ép nàng ta đi vào con đường cùng, quả thực khinh người quá đáng!
Nàng ta miên man suy nghĩ, bởi vì chột dạ, tất nhiên là không dám đến trước mặt Hoàng đế và Lãnh Băng Cơ đối chất, càng không dám làm trái ý lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn đem miếng hổ phách trong tay giao ra, trong lòng tất nhiên là hận đến nghiến răng, bẻ ngón tay, hận không thể nào đem Lãnh Băng Cơ lập tức băm thành trăm mảnh.
Tiểu thái giám mang theo hổ phách trở về phục mệnh, Hoàng đế trịnh trọng giao nó vào trong tay Lãnh Băng Cơ, sốt sắng hỏi:” Khoảng bao lâu mới có thể được?”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn miếng hổ phách kia một cái, rất tầm thường và bình thường, người ngoài nghề nhìn không ra môn đạo gì.