Bất luận Lãnh Băng Nguyệt bị người ta ghét cỡ nào, hài tử trong bụng của nàng ta cũng khiến cho bọn họ bận tâm.
Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi, dựa vào cái cột trên hành lang, ngẩng mặt nhìn bầu trời.
Mặc cho ánh nắng giữa trưa đâm vào mắt, chiếu loang lổ trên mặt mình, thiêu đốt con ngươi, cho tới khi cảm thấy cay cay, giọt lệ chực trào xuống.
Mộ Dung Phong không biết lúc nào xuất hiện phía sau nàng, thấp giọng gọi một tiếng Băng Cơ, sau đó lại nói với nàng một câu: “Cảm ơn.”
“Ngự y nói, thai nhi tạm thời coi như đã được giữ lại, nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Lãnh Băng Cơ cố gắng nhếch khóe môi: “Chàng vì sao phải cảm ơn ta?”
“Ta cho rằng, nàng không bằng lòng ra tay.”
“Chàng không phải cũng cảm thấy là ta cố ý để Lãnh Băng Nguyệt sinh non chứ? Bột xạ hương kia là ta rắc lên y phục của nàng sao.”
Mộ Dung Phong không có nói phải, cũng không có nói không phải, chỉ hỏi nàng: “Nàng cảm thấy sẽ là ai? Cảnh Vân? Hay là Phong Vân?”
Lãnh Băng Cơ nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Phong: “Chàng vì sao không cho rằng là khổ nhục kế của Lãnh Băng Nguyệt?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Bởi vì, Lãnh Băng Nguyệt chờ mong hài tử này hơn bất cứ ai hết, xem hài tử này thành công cụ trở mình, tuyệt đối sẽ không lấy nó ra làm trò đùa.”. ngôn tình tổng tài
“Một chút bột xạ hương, người ta chỉ cần hiểu chút về y thuật đều biết, không thường tiếp xúc, cái rắm cũng không có.
Nói đi nói lại, vẫn là đang hoài nghi ta? Phong Vân và Cảnh Vân cùng với Lãnh Băng Nguyệt không thù không oán, làm sao có thể hạ thủ chứ?”
“Nàng hiểu lầm ý của ta rồi, Băng Cơ, ta chưa bao giờ hoài nghi nàng.”
“Thế nhưng cuối cùng tội danh này vẫn là ta gánh đó thôi.”
Lãnh Băng Cơ thở dài: “Ta cứu nàng ta cũng chỉ là không muốn chàng cảm thấy khó xử giữa hai chúng ta, không muốn khiến chàng đau lòng, chỉ thế mà thôi.”
Mộ Dung Phong nâng tay lên, dùng ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt nàng.
Nơi đó, có chút ẩm ướt.
“Xin lỗi, để cho nàng chịu oan ức rồi.”
Lãnh Băng Cơ nháy nháy mắt: “Giả dụ có một ngày như thế, ta cũng giống như Lãnh Băng Nguyệt, khẩn cầu chàng, chàng sẽ đau lòng cho ta giống như vậy không, đau lòng cho hài tử trong bụng ta không.”
Mộ Dung Phong lắc lắc đầu, kiên định mà nói: “Vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày đó.”
“Ta nói là nếu như!” Ngữ khí Lãnh Băng Cơ nặng thêm.
Mộ Dung Phong nghiêm túc nhìn nàng: “Ta nghiêm túc đối tốt với nàng như thế, nàng lại vẫn luôn hoài nghi tấm chân tâm của ta.
Ta không thương nàng thì thương ai đây?”
Nụ cười trên gương mặt Lãnh Băng Cơ chậm rãi nở rộ, giống như nụ hoa chớm nở, tỏa ra ngát hương.
“Nói phải giữ lời.”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta làm cho nàng không có cảm giác an toàn như vậy sao?”
Không phải chàng làm cho ta không có cảm giác an toàn, mà chính là thói đời này.
Có những người nọ cứ muốn chen chân vào cướp đoạt chàng đi.
Nàng thở dài một hơi, không đáp lại: “Ta trở về lấy chút thuốc cho Lãnh Băng Nguyệt, mỗi ngày chàng hãy cho nàng ta uống thuốc đúng giờ.”
Nhi Nhi đã thu dọn hộp cơm xong xách ra ngoài, yên tĩnh mà chờ đợi một bên.
Lãnh Băng Cơ mở hộp cơm ra, thò tay vào, giả vờ như lấy thuốc.