Lãnh Băng Cơ nổi trận lôi đình trước mặt tất cả mọi người, còn lệnh cho các thị vệ trong phủ lục soát kỹ càng chỗ ở của mỗi người, chỉ cần để lại một chút dấu vết gì cũng không bỏ qua.
Đặc biệt chú ý đến những người ra vào phủ những ngày này, càng phải tra hỏi bọn họ chi tiết hơn.
Các thị vệ canh cửa cũng được tụ tập lại hết một chỗ khiến bọn họ cẩn thân nhớ lại, gần đây có người nào cầm hộp đựng thức to thế này đi ra khỏi Vương phủ chưa.
Nhất Tời, tất cả những người trong phủ đều hoảng sợ.
Mọi người đều đang suy đoán chỉ vì một cái hộp đựng đồ thức ăn mà thôi, đối với Vương phi nương nương, sao lại trở nên quan trọng như vậy chứ? Đến nỗi phải gióng trống khua chiêng mà tìm như thế?
Hậu viên đang lăn lộn đến mức gà bay chó sủa mà Mộ Dung Phong vẫn thản nhiên như cũ cùng Am Đạt vương tử nhàn nhã say sưa uống rượu, cảm giác đã ngà ngà say. Ngôn Tình Ngược
“Chuyện hôm nay khiến Am Đạt vương tử chê cười rồi.”
Am Đạt vương tử đã nghe nói chuyện hôm nay Lãnh Băng Cơ với Lãnh Băng Nguyệt đối chọi với nhau, ông ta nghe hắn nói vậy thì liền tỏ vẻ hiểu rõ: “Xem ra phúc khí của người nhà họ Tề không dễ hưởng.
Sớm đã nghe nói nữ tử Trường An tính tình ôn hòa, tam tòng tứ đức, xem chồng như trời, giờ đây thấy xem ra cũng không hẳn là vậy.”
Mộ Dung Phong ngượng ngùng cười: “Đều là do bị ta chiều quen thành hư rồi, lúc trước ta cũng không có sủng nàng như vậy.”
Am Đạt vương tử đè âm giọng xuống thấp rồi đùa nói: “Người ta đều nói nam nhân thì không thể quen, càng quen càng khốn nạn; nữ nhân có thể sủng ái, càng sủng càng có nhiều loại, tính tình Phong Vương Phi can đảm như thế hẳn là ở Trường An Vương triều cũng chỉ có mình nàng thôi.
Lúc tức giận lên sợ rằng sẽ giống như Sư tử Hà Đông nhỉ?”
Ông ta còn chưa kịp nói hết thì liền nhìn thấy Lãnh Băng Cơ giống như một luồng gió mạnh mẽ lao tới, tiếng giày “cộp cộp cộp” chạy nhanh đến, nàng chỉ vào mũi Mộ Dung Phong mà mắng xối xả.
“Hậu viện thì sắp lật trời đến nơi rồi mà chàng còn ngang nhiên ở đây nhàn hạ thoải mái uống rượu được à!”
Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của nàng: “Nàng làm sao thế? Sao lại tức giận thế này? Nàng thấy ai không vừa mắt thì cứ cho mấy gậy rồi đuổi ra ngoài.”
“Nói thì nhẹ nhàng lắm!” Lãnh Băng Cơ khẽ nhướng cả mắt cả mày lên: “Trong Triều Thiên Khuyết mời phải một tên trộm! Hộp đựng thức ăn của ta bị người ta đánh tráo, có một đám nô tài trong nhà mà hỏi cứ ba người thì ba người đều nói không biết, chàng cứ ngồi đây không quản à?”
Trong giọng điệu của Mộ Dung Phong có chút không vui: “Có phải là chuyện gì lớn lao đâu, ai không có mắt như thế, vàng bạc châu báu không thèm mà lại chạy tới đây tráo đổi hộp thức ăn của nàng chứ? Hơn nữa việc trong hậu trạch là do nàng quản lý, xảy ra chuyện gì cũng là do nàng quản giáo không nghiêm, nàng chạy đến tìm ta hỏi tội ta làm cái gì?”
“Ta quản giáo không nghiêm? Vốn dĩ là chàng suốt ngày đi mời những tên bạn bè xấu đến đây uống rượu, trong phủ mới trở nên thể lộn xộn, mới mời trộm đến! Sao lại cứ phải nhắm trúng và hộp đựng thức ăn của ta chứ?”
Am Đạt vương tử đang ở trước mặt, lời này chẳng khác nào ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Sắc mặt Mộ Dung Phong lập tực chùng xuống: “Nàng ăn nói hàm hồ cái gì đấy? Bổn vương mở tiệc chiêu đại toàn người vô cùng cao quý, đừng nói đến cái hộp đựng thức ăn bằng cây trúc của nàng, cho dù có là vàng đi nữa thì cũng không có ai hiếm lạ nữa cả! Ở đây ta còn có khách, nàng đứng đây khóc khóc nháo nháo thế này còn ra thể thống gì, mau cút về ngay cho ta!”
”Ta không về đấy! Hôm nay nếu như chàng không tìm hộp đựng thức ăn về đây được cho ta, vậy thì ta không để yên cho chàng đâu!” Lãnh Băng Cơ lôi một chiếc khăn trong ngực ra, dùng sức chà hết nước mắt trên mặt đi: “Bây giờ chàng liền đi hỏi từng người bằng hữu chẳng tốt lành gì trong phủ đi, xem xem đến cuối cùng là người nào giở trò.”
Ở ngay trước mặt Am Đạt vương tử nên Mộ Dung Phong không thể xuống nước được: “Cứ vô lý gây sự, đúng là đồ đàn bà!”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe vậy đã nóng nảy, bước tới túm lấy tay áo hắn vừa xé vừa đánh: “Chàng chê ta phiền? Ta biết ngay là đám nam nhân các người thay lòng còn nhanh hơn lật sách mà, uổng công ta cứ một lòng một dạ với chàng, vậy mà chàng lại đối xử với ta như vậy sao?”
Mộ Dung Phong thấy nàng kêu ca như vậy rất mất mặt nên nổi trận lôi đình nói: “Lãnh Băng Cơ, Ta vẫn còn chưa tính sổ chuyện hôm nay của nàng đâu.
Nang được nhường một tấc lại dám làm càn lên một thước, không biết trước sau, nàng tưởng rằng bổn vương sủng ái nàng thì nàng liền có thể cho rằng bản thân muốn làm gì thì làm có phải không? Chức Phong Vương phi này nàng ngồi chán rồi hả?”
Hai người cãi nhau qua lại, cãi tới cãi lui, chiến tranh liên tục thăng cấp, cũng lật mặt động thủ luôn rồi, những cái ly chén bát trên bàn đều bị hất hết xuống đất.