Lãnh Thanh Hạc bị xô đẩy, chống chân không nổi, nên ngã về phía trước, như tư thế đang quỳ vậy.
Cũng may, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn và dịu dàng đã giữ hắn ta lại: “Lãnh công tử không cần khách sáo như vậy.”
Lãnh Thanh Hạc rùng mình, không cần ngẩng mặt lên, cũng biết được người đợi trong phòng là ai.
Về tin đồn giữa hai người, vốn dĩ đã làm ầm ĩ rồi, cô nãi nãi này làm sao không biết xấu hổ, ngược lại còn cả gan đem mình giành qua đây chứ?
Việc này nếu có người khác nhìn thấy, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Hắn ta vội vàng đứng thẳng dậy, trịnh trọng nói: “Sở cô nương xin đừng nghi ngờ, nam nữ thọ thọ bất thân.”
Sở Nhược Hề ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn ta, trên khuôn mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại nồng đậm rực lửa.
“Ta chỉ hỏi huynh một câu, ta muốn gả cho huynh, huynh có dám cưới không?”
Những lời lẽ quá táo bạo, khiến Lãnh Thanh Hạc sợ hãi.
“Nếu ta nói không cưới thì sao?”
“Nếu như huynh không cưới, ta sẽ xé rách quần áo, kiện huynh vô lễ.”
Sở Nhược Hề bĩu môi, có chút tức giận.
Thấy Lãnh Thanh Hạc im lặng, chỉ nghiêng đầu nhìn mình đầy ẩn ý, xấu hổ hỏi: “Huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Lãnh Thanh Hạc khẽ cười: “Muội đang giở trò lưu manh với một người đàn ông xem ai hơn ai sao? Ta đương nhiên đang chờ xem muội cởi quần áo ra sao để kêu vô lễ.”
Sở Nhược Hề một tiểu cô nương cũng chỉ là động mồm động miệng, nào dám thật sự làm như vậy? Thấy trong con ngươi Lãnh Thanh Hạc còn tràn đầy bỡn cợt, không khỏi thẹn quá hóa giận, phẫn nộ dậm chân đến đỏ mắt.
“Có phải huynh thật sự coi Sở Nhược Hề ta là loại nữ nhân không biết xấu hổ không, chẳng phải là muội bị huynh ép sao? Ta cũng không sợ nói cho huynh biết, đúng là ta thích huynh đấy, từ lần đầu tiên vào ngày nhìn thấy huynh đánh Mã Khánh Kiệt thì ta đã thích huynh rồi, ta làm ra rất nhiều hành động háo thắng ấu trĩ, thậm chí không tiếc khiêu khích Phong vương phi cũng chính là vì khiến huynh chú ý.
Nhưng huynh vẫn lạnh như băng với ta, nhìn cũng không nhìn ta một cái.
Phụ thân nhất định phải gả ta vào trong cung, ta không cam lòng, liền muốn gặp huynh một lần hỏi để hiểu rõ tâm ý của huynh.
Nếu trái tim của huynh không có ta, ta sẽ hoàn toàn chết tâm và không bao giờ nghĩ về huynh một lần nào nữa.
Ai biết được huynh vẫn không quan tâm, tránh xa ta.
Ta không muốn cứ như vậy hồ đồ chôn vùi hạnh phúc cả đời, dưới tình huống gấp gáp, liền nghĩ biện pháp ép huynh như vậy.
Ta thừa nhận, là ta không đúng, huynh cười ta cũng được, ta rơi vào kết quả này đúng là đáng đời.
Hôm nay cho dù ta có phải đập nồi dìm thuyền cũng phải ra ngoài.
Huynh cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới.”
Cô nương nói chuyện dứt khoát lưu loát, cũng không hề kiêng kỵ chút nào, Lãnh Thanh Hạc nhìn trong lòng thoải mái.
Đều nói nam nữ bổ sung mới phối hợp, chính là ý nói như vậy.
Tính cách Lãnh Thanh Hạc thoáng có chút yếu đuối, không đủ thống khoái, cho nên thích tính cách dám làm dám chịu của Sở Nhược Hề.
Hắn ta vẫn chế giễu: “Đây là ép mua ép bán hả? Lại còn không muốn cưới cũng phải cưới? Ta thật sự không dám cưới muội, thân thể ta không đủ rắn chắc, nhịn không được nắm đấm của phụ thân và ca ca của muội.