Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 528: Chương 528




Mộ Dung Phong hoang mang, có chút được thương mà sợ.

Vì thế, dưới ánh nhìn đầy mong đợi của Hoàng đế, hắn quên luôn việc phải khen ngợi ông ta mấy câu, chỉ biết ngây ngốc đứng đó trưng khuôn mặt cứng đờ, hai mắt trợn tròn thể hiện sự khiếp sợ của hắn.

Hoàng đế ít nhiều gì cũng cảm thấy thất vọng đôi chút, chắp tay đứng trước cửa ngự thư phòng, sau đó lại quay sang cười với gã thị vệ đứng bên trái.

Trong nháy mắt, nhịp tim gã thị vệ tăng vọt, y cảm thấy đây là một nụ cười khen ngợi nhưng cũng đầy ẩn ý.

Chắc chắn Hoàng đế đang khẳng định sự cẩn trọng trong công việc của mình những năm này nên bày tỏ khen ngợi với mình.

Chắc chắn vận may sắp tới rồi, đường thăng quan phát tài không còn xa.

Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện của y.

Sau đó, ông ta lại quay mặt sang nhìn cũng nữ bên kia, khẽ vân vê chòm râu của mình, còn cố ý để lộ chiếc răng mới trắng sáng của mình.

Tiểu cung nữ cảm thấy mùa xuân của bản thân chắc chắn sắp đến rồi!

Cuối cùng Hoàng thượng cũng chú ý tới vẻ đẹp mĩ miều của mình nên mới cười với mình, bản thân sắp một bước lên tiên rồi.

Trời ơi, hạnh phúc tới quá bất ngờ, nàng ta không chịu nổi.

“Ừng ực” một tiếng, tiểu cung nữ không kịp trở tay, ngất đi vì quá kích động.

Trong lúc nhất thời, Hoàng đế có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì.

Lẽ nào mình dọa tiểu nha đầu đó sợ?

Hôm nay tâm trạng của Lão gia tử rất tốt nên đã ngồi xổm xuống, dùng bàn tay tôn quý của ông ta vỗ vỗ lên mặt tiểu cung nữ.

Lãnh Băng Cơ chưa kịp làm gì thì tiểu cũng nữ đó đã tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt ân cần của Hoàng thượng đang nhìn mình, nàng ta lập tức lại cảm động rơi nước mắt.

“Huhuhu, ông trời không phụ người có lòng.

Nhờ Hoàng thượng không vứt bỏ nô tỳ, ngài đối với nô tỳ ân sâu tựa biển, nô tỳ không gì báo đáp.

Nô tỳ nhất định sẽ cố hết sức, cẩn thận hầu hạ ngài tới tận lúc chết.”

Lãnh Băng Cơ cũng không ngờ cha chồng mình lại có sức sát tương mạnh như vậy, có thể so với loại kịch độc, chẳng qua ở đây là nở một nụ cười nghiêng thành lại có thể khiến người khác như mất đi tâm trí, nàng không khỏi nghẹn lời.

Hoàng đế tương đối hài lòng, khẽ ho nhẹ: “Phong vương phi, nói đi, con muốn ban thưởng cái gì?”

Ai nha, khó có dịp kẻ vắt cổ chày ra nước này muốn ban thưởng.

Dao làm thịt đâu, lâm trận mài dao có còn kịp không?

Một chuyện tốt đẹp bất ngờ xảy đến như vậy khiến đầu óc Lãnh Băng Cơ nhanh chóng vận động.

Muốn ban thưởng gì đây? Vàng bạc châu báu? Thăng quan thăng tước? Thần Tương bảo kiếm? Kim bài miễn tử? Lần đầu tiên nàng phát hiện ra, đưa ra lựa chọn không hề dễ dàng, tại sao không thể lấy hết mọi thứ trong danh sách chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.