Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 530: Chương 530




Mộ Dung Phong nào dám mạnh miệng trước mặt lão gia tử.

“Đương nhiên không phải, chỉ là nhi thần lo lắng tới vấn đề tiền bạc.

Kỳ vương phủ không quá giàu có, nhi thần chỉ e không nuôi nổi nhiều người như vậy.”

Hoàng đế hừ lạnh: “Con xị mặt ra trợn mắt nhìn Băng Cơ nhà người ta liên tục làm gì? Cảm thấy phụ hoàng thiên vị, trách trẫm không ban thưởng mỹ nhân, vũ cơ? Vậy thì con cũng phải có bản lĩnh này!”

Ở trước mặt lão gia tử, Mộ Dung Phong luôn là người đen đủi, bị ngược, hắn không ngừng phải thích: “Không, nhi thần không dám.”

“Không đám là đúng rồi.

Mấy mỹ nam tử trẫm thưởng cho Băng Cơ, một năm sau, trẫm muốn họ học được y thuật của Băng Cơ, sau đó về cung phát triển nó.”

Thì ra đây là mục đích của lão gia tử, lúc này Lãnh Băng Cơ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nam nữ phối hợp, làm việc đỡ mệt, mấy vị học trò này không tệ, nhìn qua có vẻ rất thông minh, nhanh nhạy.

Nhưng là sau khi những chàng trai xinh đẹp này hồi cung, ngài xác định họ sẽ chỉ phát triển y thuật thôi sao?

Những phi tử phòng không chiếc bóng trong cung của ngài, khả năng kiềm chế của họ không tốt bằng con.

Mộ Dung Phong tỏ vẻ kiên quyết phản đối: “Phụ hoàng, Băng Cơ sắp sinh rồi, không hợp làm việc nặng.”

Hoàng đế bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Không phải vẫn còn một tháng nữa sao? Chuyện truyền thụ kinh nghiệm, giải đáp nghi ngờ này không thể trì hoãn, dù sao nàng cũng không có gì làm.”

Lãnh Băng Cơ không lên tiếng, nàng cũng không hề có tâm lý chống đối lại chuyện cỏn con này.

Tuy nói nàng cũng nghĩ rằng Hoàng đế phái người tới bên cạnh mình để dò xét bí mật của mình nhưng dù sao vẫn còn thuận mắt hơn nhiều mấy lão già trong quân doanh.

Ngày thường nhìn cảnh Mộ Dung Phong ăn giấm, cũng thấy vui.

Mộ Dung Phong thử giãy dụa lần cuối: “Mấy ngày này, vì để làm ra răng giả cho phụ hoàng mà Băng Cơ đã mất ăn mất ngủ, vất vả quá độ.

Ngày thường còn phải chế thuốc, quản lý mấy chuyện trong nhà lông gà vỏ tỏi ở vương phủ.”

“Vì thế trẫm mới không nỡ nhẫn tâm, dù sao cũng không thể để sau này có gặp phải mấy bệnh vặt như đau răng, sốt cũng phải phiền tới nàng, có câu nói rất hay, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu cá.

Hi vọng nàng có thể học trò trải khắp nơi, cũng coi như tạo phúc cho dân chúng Trường An.”

Hoàng đế thật lắm lý do ngụy biện, hiện giờ Mộ Dung Phong chẳng có cách nào khác, hắn cắn răng, chỉ có thể ra đòn sát thủ.

“Nếu phụ hoang đau răng, nhi thần thấy vẫn nên để Băng Cơ xem cho phụ hoàng tố hơn, dù sao đều là người một nhà, có nhiều chuyện cũng không cần kiêng kị, phụ hoàng nói có đúng không?”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đúng? Sự tích anh dũng trèo tường trộm hương của ngài năm đó không phù hợp với trẻ nhỏ, nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng phải uy nghiêm của vua một nước sẽ mất sạch sao.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ vô cùng run rẩy, Mộ Dung Phong không muốn sống nữa sao? Dám uy hiếp Hoàng đế.

Chắc chắn hắn sắp gặp vận xui lớn!

Quả thật, Hoàng đế ngoài cười trong không cười, vội vàng thỏa hiệp: “Nếu hai con đã có lòng hiếu thảo như thế, vậy phụ hoàng cũng không miễn cưỡng nữa.

Đợi sau khi Băng Cơ sinh hạ hoàng tôn, có thời gian rảnh thì dạy sau, lúc này không vội.

Nhưng…”

Ông ta ngừng lại một lát rồi quay sang nhìn Lãnh Băng Cơ: “Trẫm là miệng vàng lời ngọc, dù sao cũng đã đồng ý ban thưởng, tuyệt đối không thể đổi ý càng không thể để người khác nói trẫm hẹp hòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.