Chỉ cần qua hai ngày nữa là mắt của nàng ta có thể hồi phục rồi luyện thành Nhiếp Hồn Thuật.
Các người tại sao luôn ép ta, không cho ta cơ hội để thở cơ chứ?
“Không được.”
Am Đạt vương tử túm lấy chân nàng ta, kéo mạnh lại: “Bản vương không đợi được nữa rồi.
Mà phải nói da dẻ của nữ nhân Trường An mịn màng thật đấy, không thô như người Mạc Bắc ta.”
Ông ta tiến tới sát người Cẩm Ngu, sờ tới trước ngực nàng ta.
Bỗng nhiên miếng hổ phách đeo trước ngực nàng ta phát sáng, ánh mắt của Am Đạt vương tử bị nó thu hút, với tay định chạm vào.
Bỗng vào lúc này Cẩm Ngu lại bật cười lớn nhìn ông ta, đôi mắt của nàng ta toả ra những tia sắc rực rỡ vô cùng quyến rũ.
Am Đạt vương tử ngẩn ngơ nhìn nàng ta mà quên mất bản thân đang định làm gì.
Cẩm Ngu vẫn như cũ nhìn ông ta cười, đắc ý như vừa câu được một con cá lớn: “Có mệt không? Có phải rất muốn nghỉ ngơi không?”
Đôi mắt của Am Đạt vương tử đờ đẫn chớp hai cái nói: “Mệt.”
“Vậy thì mau ngủ đi, đừng cố gắng nữa.”
Cẩm Ngu dùng giọng nói quỷ mị dụ dỗ.
Am Đạt vương tử nghe thấy mệnh lệnh, gục đầu nằm xuống bên cạnh Cẩm Ngu.
Cẩm Ngu run rẩy đẩy ông ta ra, vội vàng nhảy xuống đất vớ lấy y phục của ông ta mặc lên người.
Sau đó hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra.
Đám thị vệ bên ngoài đang ghé tai nghe ngóng bên trong cùng trêu đùa Đại Mạt, thấy nàng ta bỗng dưng đi ra ngoài liền bất ngờ.
“Vương tử các người nói, để ta tới phòng ngài lấy chút đồ.”
Đám thị vệ nhìn y phục nàng ta mặc trên người không khỏi nghi hoặc: “Lấy đồ gì để bọn ta qua lấy.”
Cẩm Ngu giả đỏ mặt nói: “Đám lính mới các ngươi thì hiểu gì chứ.
Nói rồi cũng không lấy được.
Mau tránh ra, không lát nữa vương tử lại sốt ruột.”
Đám thị vệ nhìn vào bên trong thấy Am Đạt vương tử đang nằm trên giường, còn lộ ra đôi chân đầy lông.
Bọn họ cũng hiểu ý, không thèm tra hỏi nữa mà xua tay: “Đi đi.”
Đại Mạt trơ mắt nhìn nàng ta cầu cứu.
Nhưng Cẩm Ngu lại quay lưng đi thẳng mà không thèm nhìn lại, nàng ta vốn không để tâm đến Đại Mạt.
Dịch quán này vẫn thuộc địa phận của Trường An, bên trong sân có binh lính của Mạc Bắc, bên ngoài còn có lính bản địa của Trường An phái tới, người vào trong bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng để đi ra được thì lại không hề khó khăn.
Cẩm Ngu nhân lúc trời tối, mặc bộ y phục rộng cúi thấp đầu trà trộn để đi ra ngoài dịch quán, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nàng ta nhất định phải chạy trốn, tuyệt đối không thể cùng tên ác ma kia tới Mạc Bắc.
Bằng không thì kết cục của nàng ta sẽ vô cùng thảm.”
Ở bên trong trạm dịch, Lỗ đại nhân thấy Am Đạt vương tử mãi không thấy về, đi ra ngoài viện Cẩm Ngu, liếc mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong yên tĩnh, không có động tĩnh.
Thị vệ canh giữ ở cửa, trêu chọc cùng người hầu của Cẩm Ngu là Đại Mạt.
Nha đầu kia vẻ mặt kinh hãi, rõ ràng rất bối rối.
Mà cửa phòng Cẩm Ngu vẫn mở rộng. Hãy tìm đọc trang chính ở ~ ТRUMtruyen .м E ~
“Vương tử đâu?” Ông ta tiện thể hỏi một câu.