Khó trách hắn phải chở che Lãnh Băng Nguyệt như thế, trong bụng Lãnh Băng Nguyệt mới là cốt nhục của hắn, mình đây so sánh thế nào được?
“Còn có ý gì được nữa? Ý trên mặt chữ đấy thôi! Là do ta đòi hỏi quá xa vời rồi, đáng ra không nên mong chờ cái thứ tình cảm một đời một đôi ở cái thế đạo này, ta quả thực là ngu ngốc không thể tưởng được! Có ngày hôm nay cũng là đáng đời thôi!”
“Lãnh Băng Cơ, nàng đừng có cố tình gây sự như thế được không? Có chuyện gì chúng ta nói chuyện cho rõ ràng không được sao? Làm sao mà cứ phải một mực áp đặt tội danh lên đầu ta mà không chịu nghe giải thích như thế? Ta và Lãnh Băng Nguyệt có làm sao thì cũng là chuyện trước kia cả!”
Mộ Dung Phong cũng có phần sốt ruột, bị oan uổng, bị làm oan, tình cảm chấp nhất và sâu đậm bị hoài nghi khiến lửa giận trong lòng hắn cũng bốc lên ngùn ngụt.
Ta có thể bao dung,thông cảm những bất hạnh mà nàng phải trải qua, thế nhưng vì sao nàng lại không chịu chấp nhận quá khứ của ta?”
Lãnh Băng Cơ không hề giải thích, nàng xoay bước rời đi, nàng thật sự sợ rằng nếu không sớm rời đi, cơn giận nuốt trong bụng sẽ vỡ tung, hại đến đứa trẻ.
Mộ Dung Phong không đuổi theo.
Hắn biết tính tình của Lãnh băng Cơ, lúc này mà đến gần khiến nàng càng thêm nóng nảy thì nhất định sẽ ra tay với hắn.
Cho dù là ta thương nàng, yêu nàng, thế nhưng nàng cũng không thể tùy hứng như thế, không chịu nghe đầu đuôi đã nổi giận với ta.
Lẽ nào, tình cảm của ta dành cho nàng vẫn chưa đủ hay sao? Ta chỉ muốn lấy sự chân thành của mình để nàng thấu hiểu, cớ sao nàng cứ cứng đầu cứng cổ như thế?
Lãnh Băng Cơ về lại Triêu Thiên Khuyết, đóng cửa Rầm một tiếng, dặn dò Vương ma ma: “Khóa cửa lại, không được cho ai vào.”
Nàng tức giận như thế khiến Vương ma ma hoảng sợ: “Vương phi nương nương, người làm sao vậy?”
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng cười: “Tức giận làm động thai, cần dưỡng thai.”
Nghe thấy câu động thai mà mọi người trong sân ai nấy đều cuống cuồng lên hết cả, lo lắng hỏi han: “Không sao chứ?”
Lãnh Băng Cơ đã về lại gian phòng của mình, chỉ để lại một câu: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn giết người cho vui thôi.”
Cảm đám người đều im lặng, ai nấy đưa mắt nhìn nhau quan ngại, không dám nói lời nào.
Mãi một chốc sau Nhi Nhi mới rón rén cẩn thận lên tiếng rằng: “Có phải người cãi nhau với Vương gia hay không?”
Mọi người bèn hiểu ý mà gật đầu: “Chín phần là thế.”
Cửa phòng lại mở ra nghe “Rầm” một tiếng, Lãnh Băng Cơ nói: “Điêu ma ma, đá mài dao của bà để đâu rồi?”
Điêu ma ma đứng ngây ra: “Trong phòng bếp ạ.”
Lãnh Băng Cơ phăm phăm đi thẳng vào gian bếp, lần mò tìm ra thanh đá mài dao, thế rồi cầm ra chỗ ghế ngồi ngoài sân, bắt đầu hùng hục mài dao.
Nhóm người Điêu ma ma ai nấy đồng loạt về lại phòng mình, thế rồi đóng cửa phòng lại.
“Nghe nói Vương gia nhà chúng ta cứ nổi cơn tức giận thì sẽ dẫn binh đi trừ giặc cướp, người ta vẫn bảo chẳng sợ Kỳ vương gia gọi, chỉ sợ Kỳ vương gia nhảy, trị an kinh thành chúng ta tốt được như thế này cũng là nhờ thế, sao mà Vương phi nương nương giờ cũng phu xướng phụ tùy vậy rồi?”
“Cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào một cửa.
Giờ ta chỉ lo lỡ như hai vợ chồng họ đánh nhau thì phải làm sao giờ?”
“Còn làm gì được nưa? Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa chứ sao.
Với cả, nếu như đối phó với Vương gia thì chẳng phải còn có Lang Nha bổng vưa ban đó sao, tốn sức mài đao mà làm gì nhỉ?”