Hơn nữa Cừu thiếu chủ thân phận cũng không phải bình thường, làm sao có thể nói ra nỗi niềm khó nói này? Giữ bí mật bệnh tình cho người bệnh là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.
Nàng trong lúc nhất thời không nói gì.
“Lãnh Băng Cơ ơi là Lãnh Băng Cơ, nàng rốt cuộc còn muốn để bản vương như thế nào nữa? Bản vương đã đem trái tim của mình trao cho nàng và đối xử với nàng thật lòng.
Ta có thể tiếp nhận bao dung cho lỗi lầm của nàng mà không hỏi nàng lấy một câu.
Ta bằng lòng cả một đời chỉ thương mình nàng, sủng một người là nàng, hơn nữa còn một mực cố gắng vì nàng.
Thế nhưng nàng lại đang hủy hoại sự chân thành của ta! Nàng đối với ta như vậy là quá khắc nghiệt, nàng không bao giờ muốn thành thật với ta và nói mọi chuyện với ta.
Nàng nói không rõ ràng sẽ làm cho giữa chúng ta có thêm khoảng cách, nàng có bí mật của riêng mình và nàng thà đi tìm người nam nhân khác để chia sẻ cũng không đến tìm ta để xin giúp đỡ.
Lòng có ngăn cách giống như là mối quan hệ phu thê nửa vời.
Nàng có từng lo lắng đến cảm nhận của ta chưa?”. Tìm truyện hay tại * TRUМtr uyen. m e *
Đối mặt với lời trách móc của Mộ Dung Phong, trong lòng Lãnh Băng Cơ có nỗi khổ không nói nên lời.
Có lẽ, thực sự, ngay từ đầu, ta nên thành thật nói với hắn về am Nam Sơn Ni, để sau đó ta không phải chính mình che giấu tất cả những chuyện về Phi Ưng Vệ.
Thế nhưng chính mình lo được lo mất, nàng sợ Mộ Dung Phong sẽ có thêm khúc mắc, sợ sẽ gây thêm chuyện phiền toái, sợ chính mình sẽ mất đi hạnh phúc vừa có, cho nên nàng muốn lén lút xử lý chuyện này cho thỏa đáng.
Đáng tiếc là, nàng đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Nam nhân có đôi khi so với nữ nhân còn nhạy cảm hơn.
Lãnh Băng Cơ cúi đầu: “Mộ Dung Phong, nếu nói về thật lòng thật dạ, ai so với ai thì ta đã nỗ lực cũng không ít.
Ta dùng thái độ nghiêm túc nhất để đối xử và bảo vệ chuyện tình cảm của chúng ta.
Cho dù chàng có sai, ta cũng không bằng lòng buông tay để chàng đi một cách dễ dàng, chính là bởi vì ta luyến tiếc không nỡ để chàng đi.
Ta cũng lại càng không phải kẻ ngu xuẩn đến như vậy, chính mình phá hoại mối quan hệ tình cảm khó có được này, cho nên mới thật thận trọng.
Giữa vợ và chồng, ai cũng có những điều riêng tư khó nói ra, và che giấu không có nghĩa là lừa dối, là không chung thành lại càng không phải là phản bội.
Vì vậy, ta tôn trọng chàng, cho chàng đủ không gian và không muốn truy tìm nguồn gốc qua lại.
Tương tự như vậy, đúng là ta có giấu giếm chàng một số chuyện, nhưng ta tự nhận mình không làm gì để hổ thẹn với lương tâm, một ngày nào đó, trái tim chàng không còn sự oán giận thì ta sẽ tự nhiên nói ra một cách bình tĩnh.
Đối với việc hôm nay ta và chàng tranh cãi vì Lãnh Băng Nguyệt, ta chỉ cho rằng lòng trung thành là thứ cơ bản nhất, và chàng đã vi phạm lời hứa ban đầu.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại làm chàng cảm thấy khắc nghiệt.
Trong mắt chàng, những cố gắng của ta cũng trở nên tâm cơ khó lường và không đáng một đồng.
Nếu chàng thực sự cảm thấy rằng yêu cầu này của ta đã trở thành xiềng xích của chàng thì ta bằng lòng buông tay.”
“Buông tay?” Mộ Dung Phong bị hai chữ này kích thích sâu sắc: “Liền nhẹ như vậy mà nói ra, nàng còn dám nói nàng nghiêm túc sao? Nàng bỏ công sức của ta đặt ở chỗ nào? Ta như thế nào lại không chung thành với nàng?”
Lãnh Băng Cơ cười khổ: “Chàng không tin ta, ta có nói thêm cũng vô ích.
Đứa trẻ trong bụng Lãnh Băng Nguyệt theo tình hình phát triển hẳn là hơn bốn tháng rồi! Chẳng lẽ tất cả bằng chứng như vậy còn chưa đủ sao? Chàng và nàng ta đã giấu diếm ta mà gian díu với nhau, còn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa ta! Sự cố gắng của chàng ở nơi nào hả?”