Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 558: Chương 558




Lãnh Băng Nguyệt đã sớm nghe thấy Triệu ma ma và những người hầu trong viện thỉnh an, vội vàng đặt màn xuống giường.

Hiện tại sau khi nàng ta ngưng dùng Ngưng Hương đan, trên mặt nàng ta những vết lấm tấm màu rám nắng càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, màu sắc ngày càng đậm hơn, màu da của nàng ta có chút xỉn màu, không còn trắng nõn như trước nữa.

Nàng ta không dám để Mộ Dung Phong nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình lúc này.

Mộ Dung Phong đi qua đây chỉ là vì nhất thời bị kích thích, khi hắn thật sự đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn càng không biết nên mở miệng chất vấn nàng như thế nào.

Không có bằng chứng, tính mạng thì lại càng đang bị đe dọa.

Làm sao Lãnh Băng Nguyệt có thể thừa nhận điều đó? Nàng ta không nhận tội, lại còn một bào thai để nương tựa nên hoàn toàn không thể định tội nàng ta được.

Lãnh Băng Nguyệt chủ động nói: “Vương gia, xin thứ lỗi cho thần thiếp không đứng dậy thỉnh an cho chàng được.”

Mộ Dung Phong tự mình ngồi xuống ghế, Đinh Hương liền dâng trà, sau đó tự giác mà lùi xuống.

Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Đứa nhỏ đến nay được bao nhiêu tháng rồi?”

Lãnh Băng Nguyệt tưởng hắn đang hỏi han ân cần liền cười “khúc khích” nói: “Thần thiếp mang thai khi nào, chẳng lẽ Vương gia không nhớ rõ sao?”

“Bản vương biết một vị này rất giỏi, không cần bắt mạch cũng có thể biết được người thai phụ đó có thai khi nào, mang thai nam hay nữ. Được copy tại || trùmtruуệ n. м E ||

Hết sức là thần kỳ.

Bản vương có ý định mời hắn vào phủ, cho nàng cùng Lãnh Băng Nguyệt coi trộm một chút, sau đó một lần nữa đổi lại phương thuốc dưỡng thai khác cho nàng.”

Vẻ mặt Lãnh Băng Nguyệt phía sau màn hơi sửng sốt, sau đó liền từ chối: “Đứa nhỏ bất luận là nam hay là nữ, thần thiếp cũng đều yêu thích, không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Hắn cùng bản vương có chút giao tình bằng hữu, nên không tính là phiền phức.”

“Thực sự là không cần đâu.”

Giọng nói Lãnh Băng Nguyệt có chút run rẩy: “Thuốc dưỡng thai do tỷ tỷ kê cho ta không phải là rất tốt sao? Bộ dạng thần thiếp hiện giờ cũng không dám gặp người.”

Mộ Dung Phong năm lần bảy lượt nghe nàng khước từ, trong lòng liền có chút hoài nghi, liền đứng dậy: “Vậy một lời đã định xong, ngày mai bản vương sẽ gửi lời mời cho hắn.”

“Vương gia!”

Giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt rất lo lắng.

Mộ Dung Phong quay mặt lại, ánh mắt lóe lên: “Làm sao vậy?”

“Vương gia sao lại bắt đầu tin tưởng đám người bát nháo này vậy? Sợ rằng cũng giống như Linh bà vậy, đều là giả danh lừa bịp.

Nếu hắn nói là thai nam, tiếng gió thổi liền mang ra ngoài, đến khi thần thiếp sinh hạ lại là một nữ nhi, chẳng phải thành phạm tội khi quân hay sao?”

Mộ Dung Phong mỉm cười: “Gần đây trong phủ có mấy tin đồn nhảm, có ma ma nói nhìn kích thước lưng áo của nàng không giống như đang mang thai ba tháng, nhất định phải đến mười tháng có thể mới sinh được.

Bản vương muốn dễ dàng trị tội, chính là muốn ngăn chặn miệng của những người này, làm việc này chủ yếu là có một cái cớ.

Vì nghĩ cho danh tiếng của nàng, bản vương cảm thấy rằng điều đó là vô cùng cần thiết.”

Trong giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt đã mang theo chút nghẹn ngào: “Vương gia, lời này của chàng là có ý gì? Chẳng lẽ là đang nghi ngờ thần thiếp? Thần thiếp rốt cuộc như thế nào lại trêu chọc đến những người này, làm sao lúc nào cũng không muốn nhìn thấy ta tốt đẹp?”

Mộ Dung Phong giọng nói càng lạnh hơn: “Nàng cũng không cần phải khóc.

Thanh giả tự thanh, tệ nhất, đứa nhỏ chào đời tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng như ban ngày.

Đối với đêm Trung Thu đó, chuyện đã xảy ra bản vương thật nghi ngờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.