Sau khi rời khỏi Kỳ vương phủ, nàng đến nha môn của Thẩm Phong Vân, cuối cùng phát hiện không có ai ở đó.
Do dự một lúc, nàng quyết định quay trở lại Tương phủ.
Bây giờ người duy nhất đáng tin cậy có thể giúp mình chỉ có gia đình mình mà thôi.
Xe ngựa của nàng sắp đến Tương phủ thì đột nhiên dừng lại, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt, xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ bước xuống xe ngựa, cản đường nàng.
“Vương Phi nương nương, công tử nhà chúng tôi có lời mời.”
Lãnh Băng Cơ lập tức cảnh giác, không chút do dự lấy ra đan dược, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần tình huống không ổn là dùng ngay lập tức, không chần chừ.
“Công tử nhà ngươi là ai?”
“Vương Phi cứ đến đó sẽ biết ngay thôi.”
“Nếu ta nói không đi thì sao?”
Người đàn ông cười lạnh lùng, Lãnh Băng Cơ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Chết tiệt, mình đã quá tập trung để đối phó với những người trước mặt mà quên đề phòng phục kích sau lưng.
Những tên này hành động nhanh đến mức độ thậm chí không để nàng kịp thở.
Hai người nhìn nhau, đỡ nàng dậy, khó khăn đưa nàng lên xe ngựa, nàng cắn răng chịu đựng.
Sau đó hắn ta leo lên xe ngựa, giơ roi và bỏ chạy thật xa.
Sau khi Lãnh Băng Cơ tỉnh lại, gáy nàng vẫn còn đau, vừa xoay người đã có thể nghe thấy tiếng xương khớp khục khặc.
May mắn thay, với kinh nghiệm y học của nàng, lần này chưa bị thương đến xương cốt.
Nàng đang nằm trên chiếc lều gấm trải giường với nước hồ xanh biếc, nhìn về phía đầu lều, lòng cảm thấy rất buồn.
Nàng ấy hiểu rằng mình đã bị giam giữ, không thể chạy trốn.
Rốt cuộc, nàng đã sơ suất và đánh giá thấp khả năng của Phi Ưng Vệ.
Bọn chúng không từ bất cứ thủ đoạn nào, có thể là ở Kỳ Vương Phủ và nha môn của Thẩm Phong Vân đều có người của bọn chúng.
Chắc là sau khi nàng từ nha môn đi ra đã bị bón chúng theo dõi.
Bây giờ bọn chúng còn giữ lại mạng của nàng, không lập tức giết người tại chỗ, không chừng sẽ cho nàng một cơ hội nói ra điều gì đó.
Còn về Ưng Hoàng giáo chủ của Kim Ưng Vệ là ai, hắn hẳn là không chạy trốn.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thầm mắng Mộ Dung Phong.
Đôi mắt của hắn ta đúng là chỉ để trang trí.
Mắt nhìn phụ nữ không chuẩn thì cũng miễn đi, đến kết giao bằng hữu cũng không đề phòng, bị người ta đánh lén chơi đùa từ bao lâu rồi cũng không hề biết.
Nàng thở dài, nhẹ nhàng xoay người.
Hả! Không phải chứ!
Nàng cảm thấy cảnh vật nơi này rất quen?
Cửa sổ chạm khắc, hộp đựng bằng gỗ cẩm lai dài, trên hộp đựng có một chiếc bình màu trắng sữa, còn có tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Đây không phải là nơi nào khác, chính là sơn trang ở ngoài thành, nơi nàng và Mộ Dung Phong hưởng tuần trăng mật lần đầu tiên.
Tuy nhiên, căn phòng hiện tại nàng ở không phải là căn phòng hai người từng ở khi đó.
Nàng chớp chớp mắt, có chút sững sờ trong giây lát.