Lãnh Băng Cơ đưa tay lên má: “Đệ muốn lợi dụng tẩu để uy hiếp hắn ta làm gì? Cái chức vương gia của hắn ta chỉ là danh nghĩa, hắn không được làm chủ của hoàng tộc, đệ nên bắt cóc mẹ chồng của tẩu, uy hiếp Hoàng đế mới đúng.”
Tề Cảnh Vân ngẩn người ra nhìn nàng, không biết có bao nhiêu cô con dâu trong tam cung lục viện của hoàng tộc được như nàng?
“Uy hiếp hắn ta để ta rời khỏi Trường An, có được không?”
“Đệ đi Nam Chiếu à?”
“Đúng vậy, vì đệ làm phản, đệ luôn phải chừa cho mình một lối thoát? Chỉ cần đệ vẫn kiểm soát được thông tin của những quan chức Trường An này, khi đến Nam Chiếu rồi, đệ cũng có thể tìm kiếm các quan chức cấp cao để đổi lấy thêm tiền.”
“Lẽ nào đệ không nghĩ đến người nhà của đệ sao? Bọn họ sẽ như thế nào nếu đệ rời đi? Mọi người đều sẽ vì đệ mà bị liên lụy.”
“Ta không nghĩ được nhiều như vậy!” Tề Cảnh Vân khép lại nét cười trên mặt, trong mắt hiện lên một tia u ám.
“Một con quỷ hút máu ăn bám gia đình, có gì để luyến tiếc chứ?”
Lời nói chứa đầy sự bất bình.
Lãnh Băng Cơ không hiểu nổi,nỗi uất hận của mình từ đâu ra.
Tề Cảnh Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “chức tước trong gia đình, còn theo hoàng tộc, đều là của biểu ca, phủ Bá tước trong tương lai cũng sẽ là của huynh ấy, tất cả những thứ tốt đẹp đều sẽ là của huynh ấy.
Giống như đệ, không có cái gì hết, tương lai sau này tất nhiên cũng chỉ là đích tôn phụ thuộc.
Một con chó nhìn vào khuôn mặt của hắn ta và bố thí.
Thay là tẩu, tẩu có muốn sống một cuộc sống như vậy cả đời không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu.
“Vì vậy, ta đã chọn làm kinh doanh, chỉ cần có tiền trong tay, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.”
Có vẻ là một thanh niên có chí hướng, có khí phách cang trường.
“Tuy nhiên, họ rất sĩ diện, nói rằng những thương nhân thấp kém, hạ lưu, sẽ làm bẽ mặt phủ Bá tước.
Ngay cả khoản tiền đầu tiên trong kinh doanh của đệ cũng được tài trợ bởi biểu ca của đệ.
Huynh ấy không muốn đệ bị áp lực vào thời điểm đó, nói rằng dùng để mua cổ phiếu.
Nhắc mới nhớ, Tề Cảnh Vân đệ đây có được ngày hôm nay chính là nhờ Kỳ vương phủ, công việc kinh doanh của đệ, hầu hết là do huynh ấy giúp đỡ.”
Ây da, mồm miệng Mộ Dung Phong kín như bưng vậy,cạy răng cũng không nói, đến giờ cũng chưa từng nhắc tới, nên chú ý tới sắc mặt của Tề Cảnh Vân, chẳng trách hắn là kẻ phá gia chi tử như vậy, bỏ ra ngàn lượng bạc dễ như chơi, tiêu tiền không chớp mắt.
Tề Cảnh Vân dừng lại và nói tiếp: “Sau khi công việc kinh doanh của đệ dần khởi sắc, những người trong phủ Bá tước sẽ thoải mái tận hưởng sự giàu có mà đệ mang đến cho họ, thậm chí còn tăng cường hút máu.
Lợi dụng tiền bạc kiếm được, đệ giúp họ tìm kiếm những việc vặt, khiến cho phủ Bá tước hồi sinh trở lại, và sẽ tạo một bước ngoặt mới.
Mặt khác, còn coi thường đệ và cảm thấy rằng đệ làm mọi thứ là điều hiển nhiên.
Đệ chán ngấy những khuôn mặt của những người này, và từ lâu đệ đã ước rằng mình có thể sớm thoát khỏi bọn họ.”
“Nhưng đây không thể là cái cớ để đệ bán nước cầu vinh như vậy được.”
“Dã tâm và dục vọng của con người sẽ không ngừng tăng lên, đặc biệt nếu tẩu có một nhóm người thân giống như ma cà rồng hút máu luôn đằng sau tẩu đang cầm roi và liên tục thúc giục tẩu.
Tẩu sẽ tuyệt vọng để lao vào kiếm tiền một cách điên cuồng, bởi vì chỉ khi những người này tìm đến tẩu vì tiền, họ sẽ nhìn tẩu với ánh mắt kính mến ngưỡng vọng, mỉm cười với bạn một cách e dè,thỏa mãn con tim hư vinh phù phiếm của tẩu, giống như một nhóm ăn mày đang đi xin ăn vậy.
Đệ muốn chứng minh cho họ thấy đệ không thua kém gì đại ca, đệ là người giỏi nhất trong những người con gia đình họ Tề, thủ đoạn là gì không quan trọng.”