Tề Cảnh Vân nhắc nhở: “Sao Huynh vẫn có thể tự tin đến vậy? Hiện giờ thủ lĩnh của Phi Ưng Vệ đã chết, nếu Huynh cao tay đánh khẽ buông tha cho ta, cũng không ai biết.”
“Nếu như ngươi không bắt các Lãnh Băng Cơ mà cứ vậy chạy trốn, có lẽ ta sẽ để tha cho ngươi.
Nhưng bây giờ, muộn rồi.”
“Nói thì hay lắm.
Nhưng nếu thật sự huynh có tình có nghĩa, vẫn còn nghĩ về tình cảm của hai huynh đệ ta, vậy có lẽ huynh đã không truy cứu đến cùng, điểu tra tận gốc như này.”
“Nếu không niệm tình huynh đệ giữa chúng ta, không niệm tình vì phủ bá tước.
Tề Cảnh Vân, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến lúc này sao? Ngay từ lần đầu xuống tay tại An Nam Sơn Ni.
Từ cách manh mối dẫn về ta đã nghi ngờ ngươi rồi.
thế nhưng ta vẫn không tin người huynh đệ cùng nhau lớn lên với ta như vậy có thể phạm tội phản quốc.”
Vì vậy, chuyện này ta vốn dĩ không nói nửa lời đều là âm thầm điều tra, chính là hi vọng có thể âm thầm giải quyết.
nếu không theo luật pháp của vương triều trường an sẽ hại thêm hàng chục sinh mạng vô tội.
Ngươi liên hệ với các nhà thương, tửu lâu, lâu như vậy mà ta vẫn chưa tìm ra sơ hở.
Vốn cứ nghĩ rằng mình đã sai.”
“Vốn dĩ, bão tuyết đêm đó, kẻ giả danh Phi Ưng Vệ đánh nhau ở am Nam Sơn Ni lại là ngươi.
ta vốn tưởng rằng nội bộ có gián điệp, điều tra lâu như vậy vẫn không có kết quả.
Thật đúng là, lại là ngươi.
Trong đầu Lãnh Băng Cơ “Bùm” lên một tiếng, đêm bão tuyết, am Nam Sơn Ni, Phi Ưng Vệ, sao nghe này thời gian và địa điểm lại quen thuộc như vậy? Tai nghe quen còn tim đập nhanh.
Nàng chăm chú nhìn Mộ Dung Phong, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ táo bạo và kỳ lạ.
Đêm đó, không phải là Mộ Dung Phong sao? Tề Cảnh Vân khẳng định chắc nịch đó không thể là người của Phi Ưng Vệ!
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Phong, khí chất trong sáng, cao ngạo nhưng giờ đây, bên nhau lâu nàng cũng đã quên mất.
Nàng cảm thấy lạnh cả người.
Nếu đúng như vậy, bản thân từng bị Mộ Dung Phong ghét bỏ có đáng là gì? Bản thân lao tâm khổ tứ lo các con bị hãm hại có đáng là gì? Bản thân bị Tề cảnh Vân tính kế bị bắt đến đây có đáng là gì?
Không thể nào!
Mộ Dung Phong đến am Nam Sơn Ni để làm chính sự, đâu có thời gian vui vẻ như vậy?
Nhất định là tình cờ, một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, mặt nạ của Tề Cảnh Vân trong Phi Ưng Vệ làm bằng vàng, đêm đó thích khách cũng đeo chiếc mặt nạ đó.
Không phải ngươi thì là ai?
Không được, nhất định phải thẩm vấn kỹ càng! Nếu đó là sự thật! Mẹ kiếp? gương mặt nàng lạnh lùng, nhất đinh phải phạt chàng, phạt chàng quỳ ăn mì, phạt chàng lau nhà! Phạt chàng bằng trùy thậm chí nhổ tám chiếc răng! Phạt chàng ngủ dưới gầm giường, phạt chàng…
Có ba trăm sáu mươi lăm loại tra tấn, từ từ thay phiên nhau, sau đó tẩy não Huynh ta bằng nước khử trùng, để chữa lành mối hận này.
Nàng nghiến răng hận thù.
Nàng liền mở màn xông ra ngoài, hét lớn: “Mộ Dung Phong, tên khốn kiếp, hôm đó đánh nhau xong liền về xử lý lão nương đúng không?”