Cừu thiếu chủ đem giấy viết thư mở ra, phía trên rất đơn giản, với một hàng chữ xinh đẹp: Lãnh Băng Cơ, rượu gặp tri kỷ, kỳ phùng địch thủ, ta nhớ người rồi, có duyên chúng ta lại gặp mặt.
Cuối cùng ký tên: Na Trát Nhất Nặc.
Cừu thiếu chủ có chút tức tối, người Lãnh Băng Cơ nhờ mình dò la, vậy mà còn chưa rời khỏi Thượng Kinh, ở ngay dưới mí mắt, mà bản thân lại hoàn toàn không biết, hơn nữa còn bị nàng lợi dụng sơ hở.
Thư này đã chuyển qua, nhưng mà đã mất rất nhiều người rồi.
Nàng là một tiểu nha đầu của Thánh nữ giáo, nhìn chằm chằm vào những tài liệu này làm cái gì? Lại từ đâu biết được? Từ những lời này nghe ra được, đối phương bây giờ, đã rời Thượng Kinh rồi, muốn tìm cũng tìm không được.
Đây là thói đời gì vậy, tất cả nữ nhân đều điên cuồng ngang ngược như vậy sao?
Cừu thiếu chủ thở dài một tiếng: “Rổ tre đựng nước cũng bằng không.”
Thuộc hạ cười “khà khà”: “Cũng không tính, đối phương dưới kiếm gặp may đã chạy một người, đúng lúc liền bị chúng ta bắt được rồi.
Người này là nhân vật rất đắt lực bên cạnh giáo chủ của Kim Ưng, từ trong miệng của hắn ta có thể moi ra được chút manh.”
Cừu thiếu chủ ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Vậy còn ngây người ra đó làm cái gì? Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp tai ương, nhân lúc Lãnh Băng Cơ còn chưa tỉnh lại, Mộ Dung Phong không có thời gian rỗi để quan tâm hắn ta.
Chúng ta hãy nhanh chóng nghĩ cách đem toàn bộ tất cả tài liệu của Phi Ưng Vệ về tay mình, vậy thì có thể phát tài rồi!”
Sau đó, việc quả thực như Cừu thiếu chủ dự liệu.
Lãnh Băng Cờ từ đầu đến cuối hôn mê bất tỉnh, Mộ Dung Phong lòng lo lắng như lửa đốt, thực sự đã phái người đến Hồng Tân Lâu để dò la tình hình của Cừu thiếu chủ.
Ông chủ của Hồng Tân Lầu kinh ngạc: “Gia chủ của ta, người đều sắp không xong rồi, nghe nói nôn ra rất nhiều máu, chỉ có hơi thở ra, không có hơi thở vào.
Ngươi đây là đã đến sớm một bước, muộn một chút thì ngươi không thể đến tay không, mà phải mang theo giấy tiền vàng bạc rồi.”
Một câu nói làm cho những người đến dò la tin tức đều bị dọa cho sợ hãi, lập tức quay về bẩm báo với Mộ Dung Phong.
Hoàng đế chỉ vào mũi hắn chửi như tát nước: “Ngay cả vợ con của mình con cũng bảo vệ không tốt, để Băng Cơ nhiều lần vướng vào nguy hiểm, con nhìn thử tiền đồ của con đi.
Thiên lao của ta còn an toàn hơn Phong vương phủ của con.”
Thái hậu cũng không đau lòng cho cháu trai này nữa, suy cho cùng còn mấy đứa cháu trai tốt dự phòng, chắt trai hiện tại là duy nhất: “Tính ngày thử, e rằng không bao lâu nữa là sinh rồi, đã dặn đi dặn lại ngàn lần, bảo con phải trông coi thật tốt Băng Cơ, ra vào đều không thể ít hơn năm người theo cùng.
Con thì hay rồi a, trực tiếp để Băng Cơ tức giận rời đi.”
Thân nương Huệ phi còn bỏ đá xuống giếng.
“Chỉ có một thời gian ngắn nữa là sinh rồi, mấy đứa lại náo thành một trận như thế.
Không để ta bớt lo lắng được hay sao?”
Mộ Dung Phong trong lòng có phần oan uổng, y cũng đã ra lệnh cho người canh giữ không cho nàng ấy đi lại đề phòng xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nào ngờ nàng ấy vẫn nhân cơ hội mà lẻn được ra ngoài.
Nói trắng ra vẫn là do chính mình hỗn đản, nếu không phải khiến cho nàng ấy tức giận thì đã không có chuyện như thế này xảy ra.
Cuối cùng, Hoàng đế cùng những người khác đồng thanh uy hiếp nói.
“Nếu Băng Cơ thật sự có xảy ra mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ không tha cho con!”
Mộ Dung Phong cũng hối hận đến đứt ruột, nếu Lãnh Băng Cơ thật sự có chuyện gì, hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bên này Lãnh Băng Cơ ngủ một giấc cực kỳ an ổn.
Còn Huệ phi đang ngồi trước giường của nàng, gương mặt đầy vẻ háo hức trông mong nhìn chăm chăm vào cái bụng hơi nhô lên của nàng, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng, miệng thì không ngừng thì thầm trò chuyện với đứa trẻ trong bụng, đứa trẻ như cảm nhận được âm thanh bên ngoài liền trở mình quẫy đạp một cái.