Tay Mộ Dung Phong càng chặt: “Ngày đó bổn vương đã trúng hợp hoan tán, người hạ độc chân chính là ngươi, cho nên ngươi mới biết hết tất cả những chuyện này, lợi dụng lúc yếu mà tiến vào xâm nhập, có phải không?”
Lãnh Băng Nguyệt ngây ngốc, nàng ta không ngờ đến, chuyện vậy mà sẽ xảy ra bước ngoặt như vậy.
Bản thân Mộ Dung Phong hoàn toàn đều suy đoán được rồi.
Nàng ta đã không biết, nên biện minh làm sao, nói cái gì cũng đều đã là vùng vẫy hấp hối.
Mộ Dung Phong khó mà kiềm chế kích động trong lòng, một trái tim bay phấp phơi rung rinh, hắn đã không đợi được Lãnh Băng Nguyệt cho hắn đáp án chính xác, chân tướng đã rõ nét sinh động, hiện tại nữ nhân này nói cái gì, hắn đều sẽ không tin tưởng nữa.
“Trước kia, bổn vương còn có áy náy, cảm thấy bản thân làm hại một đời của ngươi.
Hiện tại xem ra, có nhân tất có quả, Lãnh Băng Nguyệt, ngươi vì muốn gả vào Phong vương phủ, vậy mà dùng loại thủ đoạn hạ lưu dơ bẩn này, ý đồ hạ độc và tìm người bôi nhọ sự trong sach của Băng Cơ, mà sau đó lại thay mận đổi đào, mấy lần gây xích mích nội bộ, hãm hại Băng Cơ, giết chết nhiều mạng người.
Có thể thấy mưu đồ độc ác, lòng dạ rắn rết.
Dựa theo luật pháp Trường An, tuyệt đối tội không thể tha.”
Hắn cắn chặt răng, truyền lệnh phân phó: “Người đến, cầm bút và mực, để trắc phi viết xuống thư nhận tội, kí tên chấp thuận, ban thưởng lụa trắng, đưa nàng ta lên đường!”
Sau đó một tay vung ra, không chút luyến tiếc.
Tấm màn giường trong phòng lại dập dờn một chút.
Lãnh Băng Nguyệt thảm thiết hét lớn: “Không! Vương gia! Ngài không thể!”
Mộ Dung Phong giống như một cơn gió xông ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc.
Dường như là nhảy múa, hưng phấn đến trên trán toàn là mồ hôi, quay vòng vòng giống như con quay ở trong phủ.
Loại cảm giác này, giống như là ngươi nhặt được mỏ vàng, một đêm đột nhiên trở nên giàu có, hận không thể khoe khoang khắp thiên hạ đều biết, nhưng lại không thể làm ầm lên, sợ người khác biết.
Nhịn đến nỗi đau đầu.
Trong phủ thị vệ đang trông coi có chút ngây ngẩn, không nói lên lời, vương gia nhà mình có phải là bị cuồng loạn rồi không? Khoa chân múa tay, giống như kẻ ngớ ngẩn, còn là Kỳ vương gia chỉ huy thiên quân vạn mã kia sao?
Sợ rằng không phải là vương phi nương nương hôn mê bất tỉnh, chuyện gì xấu có thể xảy ra được chứ? Nghe nói một lòng ham muốn mà mất đi lí trí chính là như vậy, giống như điên dại, còn mất hết tính người.
Bình thường tát một cái là tốt rồi.
Nhưng cái tát này ai cũng không dám ra tay, lỡ như vương gia đánh trả, xác thịt bình thường chịu không nổi đâu.
Có người tìm Giang lương y và Vu phó tướng đến: “Mau đi coi thử xem đi, vương gia nhà chúng ta sợ rằng là lo lắng đến mất đi lí trí rồi.”
Hai người vừa nghe thấy không tốt, vội vội vàng vàng chạy đến, đi đến trước mặt Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong một tay nắm lấy tay Vu tướng quân, vô cùng thành khẩn và thiết tha: “Tát ta một cái, nhanh lên! Dùng lực thật mạnh!”
Quả nhiên, đứa trẻ này ngốc rồi.
Vu phó tướng giơ tay lên, dùng lực chuẩn bị cảm xúc, nhưng không dám đánh vào mặt: “bốp” một tiếng đánh vào trên ngực hắn.