“Ta đã không còn yêu, chỉ có hận! Ta người không ra người quỷ không ra quỷ mà trở về Thượng kinh chỉ có một mục đích đó chính là báo thù. Tẩu cứ yên tâm, ta sẽ không cướp Mộ Dung Phong với tẩu”
Lãnh Băng Nguyệt tò mò nhìn nàng ta: “Ta ngạc nhiên vô cùng, làm thế nào mà muội thoát khỏi sự trông giữ của người Mạc Bắc, sau đó bình yên trở về Thượng kinh một cách an toàn? Tại sao không có một chút tin tức nào về việc muội trốn khỏi Mạc Bắc chứ?”
Ánh mắt Cẩm Ngu đột nhiên trở nên điên cuồng, nàng ta ngột quay mặt lại, hung ác nhìn chằm chằm Lãnh Băng Nguyệt: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngậm miệng của ngươi lại!”
Đêm đó là cơn ác mộng của cuộc đời nàng ta, khởi đầu cho sự người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ của nàng ta, và chính là nỗi đau mà nàng ta không bao giờ muốn nhắc đến.
Nếu có thể, nàng ta thực sự muốn xóa nó khỏi trí nhớ vĩnh viễn và để đêm đó trở thành một khoảng trống.
Trước đây, khi nàng ta đưa ra ý kiến muốn học Nhiếp Hồn Thuật, Linh bà đã từng nói với nàng ta rằng nếu những tà thuật này được sử dụng quá nhiều, chúng sẽ bị phản phệ, không thể nào có cái chết yên bình.
Vì vậy, các Thánh nữ giáo đã đặt ra quy tắc từ tổ tiên của họ rằng họ không được phép lập gia đình, hy vọng sẽ sử dụng cả đời mẹ góa con côi để ngăn chặn tai họa mà trời phạt xuống.
Nàng ta không tin điều đó, nàng ta chỉ cảm thấy rằng đây là một lời đe dọa mà thôi. Cuộc đời mẹ góa con côi của Linh bà là một tai nạn của giáo quy Thánh nữ giáo, cùng với cái gọi là báo ứng thì có liên quan gì đến nhau?
Giờ đây, quả báo đã ở trên người nàng ta, nàng ta đã trở thành một người không trong sạch, một đống hỗn độn, và khi nghĩ đến tên ăn mày kinh tởm đó, nàng ta không thể kiềm chế muốn nôn ra. Nàng ta cảm thấy bản thân mình rất bẩn, không còn có thể xứng với Mộ Dung Phong. Nếu tin tức về việc nàng †a bị một tên ăn mày cưỡng hiếp bị truyền về Trường An, Mộ Dung Phong sẽ nghĩ gì?
Nàng ta hận Lãnh Băng Cơ, nhưng nàng ta vẫn như cũ không thể ghét được Mộ Dung Phong, ngược lại, Mộ Dung Phong vẫn là thần thánh trong lòng nàng ta, cao cao tại thượng, không thể mạo phạm.
Mà hiện giờ, trong đôi mắt của Lãnh Băng Nguyệt, Cẩm Ngu chỉ là một con chó bị bỏ rơi, thậm chí còn không có nhà để về, chỉ có thể dựa vào nàng ta và trốn vào một góc không ai có thể nhìn thấy.
Cho nên, mặc dù giọng điệu của Cẩm Ngu là hung tợn, nhưng nàng ta không có chút phật lòng nào, trái lại còn cảm thấy đó là giọng điệu mỉa mai.
“Ngươi cho rằng hiện tại ngươi vẫn là quận chúa Cẩm Ngu cao cao tại thương hay sao? Ta và ngươi hiện tại là mối quan hệ hợp tác. Nói khó hơn một chút thì là, ngươi đang cầu xin ta, cầu xin ta đưa ngươi ngụy trang vào Kỳ vương phủ, cầu xin ta cho ngươi một cơ hội được nhìn thấy Mộ Dung Phong, ngươi cầu xin ta báo thù giúp ngươi. Ngươi đến cùng chỗ nào cảm thấy bản thân mình ưu việt, lại còn dám lớn tiếng với ta?”
Cẩm Ngu phát lạnh nói: “Lãnh Băng Nguyệt, chẳng lẽ ngươi muốn băng qua sông liền xé cầu sao? Ngươi phải biết rằng, hôm nay nếu không có ta ở đây, cái mạng nhỏ của người cũng không đảm bảo có thể giữa lại được. Hơn nữa, Mộ Dung Phong đã trúng Nhiếp Hồn Thuật của ta, nhưng mà nghị lực trong tâm trí của huynh ấy đều không giống người bình thường, bất cứ lúc nào có cơ hội đều có thể tỉnh dậy được.
Bây giờ chính là ngươi và ta đang cùng nhau liên kết lại để diệt trừ tận gốc Lãnh Băng Cơ, nhưng ngươi cũng phải biết rằng từ nay về sau cái mạng nhỏ của ngươi thực ra cũng nằm ở trong †ay của ta. Chỉ cần ta thu hồi lại Nhiếp Hồn Thuật, ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ sống sót! Hai chúng ta, chính là hai con châu chấu cùng nằm trên một cái cây, ngươi cứ nghĩ kĩ lại đi!”
Lãnh Băng Nguyệt khẽ siết chặt tay, nàng ta biết rõ rằng việc bảo hổ lột da rất nguy hiểm, nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác. Vì để bảo vệ mạng sống của mình, nhất định phải quyết đánh đến cùng.
Cẩm Ngụ, hiện tại không thể trêu chọc tới.
Nàng ta không tin, trên đời này cũng chỉ có một người hiểu rõ về Nhiếp Hồn Thuật, rồi sẽ có lúc qua sông xé cầu mà thôi.
Nàng ta liền thay đổi sắc mặt, nói với giọng điệu khác: “Muội đừng nói lời khó nghe như vậy chứ. Nếu như ta không tốt thì tính mạng của muội khó có thể bảo toàn được, không phải sao? Giữa chúng ta không có hận thù sâu sắc nào có thể làm muội ngọc đá cùng vỡ được. Chỉ cần muội khống chế được Mộ Dung Phong, diệt trừ Lãnh Băng Cơ và ta ngồi lên vị trí Phong Vương Phi thì liền thông thiên cho muội một thân phận quang minh chính đại, cuộc sống tốt đẹp ngày sau vẫn còn dài lắm”
Cẩm Ngu cười lạnh lùng.