Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 617: Chương 617: Chương 616




Nhất là ta lại có quan hệ rất tốt với Linh Bà nên cũng có chút hiểu biết về tà thuật của bà ta. Kỳ vương gia đã bị trúng Nhiếp Hồn Thuật của Linh Bà”

Thẩm Phong Vân càng thêm khinh thường, hắn quay sang nói với Tê Cảnh Vân: “Huynh bị tên đạo sĩ này lừa rồi, Linh Bà đã chết từ lâu rồi, còn ai biết mấy loại tà thuật linh tinh này chứ? Chỉ sợ bình giấm của biểu ca bị đổ rồi, nhất thời tức giận? Có lẽ về tới Kỳ vương gia là huynh ấy lập tức sợ ngay, biểu tẩu giữ mặt mũi cho huynh ấy ở bên ngoài thôi”

“Không đúng” Tê Cảnh Vân chém đỉnh chặt sắt nói: “Ta thấy dáng vẻ của biểu ca rõ ràng có điểm không bình thường.

Vì thế hôm nay ta mới cố tình gọi đệ tới đây”

Thẩm Phong Vân ngày nào cũng tiếp xúc với người chết, là người không tin tưởng tà thuật nhất: “Sao huynh cũng đi tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái này chứ? Hơn nữa, đối phương còn là một gã bịp bợm trong giang hồ. Biểu ca là người ngay thẳng, quang minh chính đại, quỷ thần không gần, ai có thể động tay động chân lên người huynh ấy? Hoang đường. Huống chỉ, Linh Bà đã chết rồi. Quận chúa Cẩm Ngu gả tới tận Mạc Bắc xa xôi, không hề ở Thượng Kinh, sao có thể được?”

Vân Hứa đạo sĩ sửng sốt: “Không ở Thượng Kinh? Nhưng rõ ràng dáng vẻ của Kỳ vương gia là bị trúng Nhiếp Hồn Thuật!

Lúc trước ta đã từng chứng kiến Linh Bà thi thuật, người bị trúng thuật pháp này sẽ trở nên như vậy, giống như tâm hồn đã bị mê hoặc, hoàn toàn làm theo lệnh của người thi thuật, bản thân không hề có ý thức”

Tê Cảnh Vân nhăn mày: “Thế gian này cũng không phải chỉ có một Linh Bà. Lại nói, Cẩm Ngu được gả tới Mạc Bắc xa xôi nhưng nàng ta có thể quay lại. Nếu nàng ta thật sự đã tu luyện thành công Nhiếp Hồn Thuật, vậy thì nàng ta có có thể khống chế thần trí của biểu ca, cũng có thể khống chế vương tử Am Đạt, chuyện này có gì kỳ lạ.”

“Ý của huynh là Cẩm Ngu rất có thể đang ở Thượng Kinh?”

“Sao lại không thể? Nếu Cẩm Ngu nửa đường lén quay lại Thượng Kinh, nếu đệ là vương tử Am Đạt, đệ có bẩm báo sự thật với Hoàng thượng không?”

Không!

“Nếu Cẩm Ngu thật sự đã quay lại Thượng Kinh, chắc chắn nàng ta không thể hồi cung. Hơn nữa từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn là kẻ bụng dạ khó lường, có ý đồ xấu với biểu ca, khả năng cao nhất là nàng ta đang ẩn nấp ở Kỳ vương phủ. Chắc chắn trong Kỳ vương phủ có kẻ thông đồng với nàng ta, còn kẻ cấu kết đó là ai, chắc không cần ta phải nói nữa đúng không?”

Tê Cảnh Vân tỉnh táo phân tích.

“Lãnh Băng Nguyệt?”

“Vì thế có thể nói, chuyện này cho dù là để phòng họa khi chưa xảy, Phong Vân, đệ nhất định phải nghe ta một lần. Nghĩ cách cứu ông ta ra, ông ta có thể tìm người phá giải Nhiếp Hồn Thuật này”

Thẩm Phong Vân hơi do dự, tội của Vân Hứa đạo sĩ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đoán chừng Hoàng đế đã quên ông ta từ lâu, có lẽ cả đời ông ta cũng chỉ có ở ở trong này.

Muốn tìm một đường sống cho mình cũng là chuyện thường tình ở đời.

Hắn gật đầu đồng ý: “Giờ ta sẽ vào cung ngay, xin Hoàng thượng tạm thời đặc xá cho ông để hỗ trợ phá án. Nếu ông thật sự có thể phá giải thuật pháp mà biểu ca ta trúng phải, ta sẽ cầu Huệ Phi nương nương xin Hoàng thượng tha tội cho ông. Nhưng nếu ông để ta biết ông chỉ đang phô trương thanh thế, ra vẻ mà thôi, vậy thì tội thêm một bậc, ta sẽ trực tiếp lấy cái mạng chó của ông!”

Vân Hứa đạo sĩ vô cùng chắc chăn, không hề do dự đáp lời: “Thẩm thế tử, ngài cứ yên tâm, tuy ta không có bản lãnh nhưng ta chắc chắn không nhìn nhầm. Ta nhất định sẽ lập công chuộc tội, mời cao nhân tới.”

Thẩm Phong Vân tạm thời tin Vân Hứa đạo sĩ. Hắn lập tức vào cung, nói ra toàn bộ vị trí cất giấu tư liệu cơ mật mà Tề Cảnh Vân đã nói với hắn cho Hoàng đế. Hơn nữa, hắn cũng lấy lý do phá án để xin ý chỉ của Hoàng thượng, thả Vân Phong ra khỏi đại lao, phái người áp giải ông ta đi tìm cao nhân.

Nghe nói mọi chuyện có tiến triển, vẻ mặt Hoàng đế vô cùng vui mừng, tự mình xuất cung, cùng Thẩm Phong Vân chạy tới căn nhà mà Tê Cảnh Vân đã nói tới.

Đến nơi, họ phá cửa mà vào, mở hầm ra rồi nhìn chăm chú, được lắm Tê Cảnh Vân, có tới mấy cái rương đầy ắp.

Khiêng chúng tới trước mặt Hoàng thượng, hai bàn tay của người cũng đếm không hết.

Chuyện này thật xấu hổ, hàng ngày các ái khanh của trãm không yên ổn giúp trãm quản lý đất nước, mà bận rộn làm gì, đến mức để Phi Ưng vệ người ta nắm giữ nhiều điểm yếu như Vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.