Lãnh Băng Cơ lấy chiếc nhãn hộ tiễn kia ra, đưa cho Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ cầm lấy, lật qua lật lại mà nhìn: “Món đồ này, có vấn đề”
“Có vấn đề gì sao?”
Cừu thiếu chủ hơi giơ chiếc nhãn hộ tiên lên, hướng về nơi có ánh sáng rồi nói: “Nó làm ta nhớ đến một món đồ”
Vừa nói chuyện, hắn vừa hơi dùng sức, viên ngọc bích khảm nạm hình Khổng Tước ở phía trên lại bị đẩy ngang ral Hắn kinh hãi thét một tiếng: “Quả nhiên là như ta dự đoán!”
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc liếc nhìn hắn: “Cái gì?”
Nàng chỉ thấy nơi mà lúc trước khảm nạm viên bảo thạch kia, có lồi có lõm, hiện ra hoa văn của một con chim ưng, hơn nữa, còn có một vết chu sa.
Trong đầu của nàng chợt lóe lên ánh sáng: “Chẳng lẽ đây là con dấu Phi Ưng Vệ mà huynh từng nói hay sao?”
Dường như Cừu thiếu chủ vô cùng kích động, hắn nói: “Đúng vậy, chính là nó, thì ra con dấu Phi Ưng Vệ lại được giấu trong một chiếc nhẫn như thế này. Có được nó thì có thể triệu tập Phi Ưng Vệ, có thể tìm được tư liệu của những tên quan viên mà bọn họ đã giấu kín”
Đâu chỉ có tư liệu của đám quan viên kia thôi?
Lãnh Băng Cơ nhớ Tê Cảnh Vân cũng từng tự mình nói rằng trong tay của hắn có cả bộ sưu tầm về những chuyện xấu hổ của Mộ Dung Phong từ nhỏ đến lớn.
Nàng có nên xem nó hay không? Có muốn năm giữ nhược điểm của Mộ Dung Phong hay không?
Cừu thiếu chủ hơi hơi nhíu mày: “Khó trách được sau khi †in tức nàng qua đời vừa truyền ra ngoài, Nam Chiếu và Mạc Bắc vừa nghe tin đã nhanh chóng bắt tay vào hành động, có vẻ rất hứng thú với thi thể của nàng, chẳng lẽ, bọn họ cũng đang truy tìm con dấu này, còn biết rõ là nó đã rơi vào tay của nàng?”
Lãnh Băng Cơ có hơi bực mình: “Cảm thấy hứng thú với thi thể của ta? Không thể nào? Không đúng, cái gì mà thi thể của ta chứ? Vốn dĩ là ta đâu có chết chứ?”
Cừu thiếu chủ gật đầu rất chắc chắn: “Biết rồi mà. Thời điểm mà thi thể của nàng vẫn còn ở Phong vương phủ thì người của ta đã để ý thấy có người của Nam Chiếu và Mạc Bắc vẫn cứ luôn ở xung quanh Phong vương phủ, lén lén lút lút mà tìm hiểu tin tức, chính là đang ngó chừng thi thể của nàng đấy”
“Thế nhưng mà chiếc hộ tiễn này là do Tê Cảnh Vân lén lút đưa cho ta, không một ai biết cả”
“Dù sao cũng không phải dùng để minh hôn đúng không?”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn hắn một cái, giật mình, thoáng đoán được phía bên trong của toàn bộ câu chuyện. Nhất định là nhãn không gian, sau khi người của Mạn Bắc biết rõ rằng mình đã bị lừa nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, mới dời sự chú ý lên người mình. Bà mẹ nó! Đột nhiên nàng rùng mình một cái, nhờ có Cừu thiếu chủ bày ra một vở kịch trộm xác đổi chó, nếu không, Mạn Bắc mà đào mộ của nàng lên, tên Lỗ đại nhân kia sẽ không đem nàng đi giải phẫu để nghiên cứu chứ?
Toàn thân của Lãnh Băng Cơ đều toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng của Lãnh Băng Cơ vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, lần sau nhất định sẽ không rước phải việc nguy hiểm như vậy nữa. Nhờ có Cừu thiếu chủ đáng tin, nếu là nhờ người khác thì trăm phần trăm sẽ gặp họa lớn rồi.
“So với chuyện minh hôn thì ta càng cảm thấy khả năng cao là bọn họ ngấp nghé con dấu này hơn”
Cừu thiếu chủ nghiêm túc hỏi Lãnh Băng Cơ: “Vậy nàng định xử lý mấy món đồ này như thế nào? Có muốn đưa cho ta hay không, ta đi đổi thành ngân lượng giúp nàng, như vậy nàng có thể phát tài rồi”
Lãnh Băng Cơ nháy nháy đôi mắt: “Ta cảm thấy, ta cũng có thể chế tạo một chiếc mặt nạ Phi Ưng Vệ mang lên mặt”
“Nàng muốn hồi sinh lại Phi Ưng Vệ?”
“Sao lại không thể chứ? Ai quy định nữ nhân không thể phát triển sự nghiệp chứ?”
“Không phải là không được.” Cừu thiếu chủ không cần nghĩ ngợi: “Tàng Kiếm Các của ta cũng đều là của nàng, nàng còn muốn gì Phi Ưng Vệ nữa chứ?”