Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 656: Chương 656: Chương 655




Tại sao lại vừa ý thằng nhóc này? Vì thăng nhóc kia có dã †âm, lại nói dưới ông ta còn có nhị hoàng thúc vẫn luôn nhìn nhằm chằm vào ngôi vị hoàng đế này như hổ rình mồi, vậy nên bị ông ta tìm cớ mời ra khỏi thượng kinh, giáng đến Hà Đông.

Ai biết ông lão này đến Hà Đông rồi mà còn không biết thân biết phận, qua lại rất thân thiết với nguyên soái ở Hà Đông. Nhận được mật báo Hoàng Đế lão gia tử bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để chia rẽ mối quan hệ của hai người họ một cách lặng lẽ, tốt nhất là để vị nguyên soái này bắt đầu trông giữ nhị hoàng thúc, như vậy mình mới có thể thư thái được.

Lão nguyên soái này có một đứa con, dưới gối chỉ có một bảo bối, Hoàng đế lập tức đặt chủ ý lên vị công tử này, còn phương pháp nào tốt hơn việc để hắn ta vào kinh thành làm phò mã?

Một là thể hiện hoàng ân cuồn cuộn, hai là vị công tử này đã trở thành con tin trong tay Hoàng đế, còn phải lo nguyên soái sẽ thông đồng với nhị hoàng thúc để tạo phản sao?

Hoàng đế bảo ông ta đi về phía đông, ông ta tuyệt đối không dám đi về phía tây, để ông ta đánh chó chứ tuyệt đối không dám đuổi gà.

Trong số mấy vị công chúa, Lục Vu thông minh nhất, cũng nhiều tuổi nhất. Vì vậy, Hoàng đế đương nhiên sẽ nghĩ đến nàng ta.

Lục Vu đương nhiên không muốn gả!

Nàng ta liêu mạng giảm cân, mỗi ngày đói bụng đến mờ cả hai mắt, chính là vì gả cho lang quân như ý mà mình thích, không phải vì làm gian tế cho lão gia tử.

Nghe phong phanh bệnh kén ăn của nàng ta càng ngày càng lợi hại, mỗi ngày ăn cũng không nuốt xuống nổi, nhìn thấy người khác ăn cũng nôn ra, cứng rắn nuốt xuống, ăn cái gì nôn ra cái đó, gần như nôn ra cả nước chua.

Ý chỉ tứ hôn của Hoàng thượng còn chưa hạ xuống, nàng †a đã đói bụng đến nỗi biến thành tờ giấy bị gió thổi cũng ngã xuống, đi ba bước thở một lần, đi năm bước thì đứng không vững, rõ ràng chính là Tây Thi được nâng niu trong lòng bàn tay.

Hiền Phi không nỡ, khóc đến nỗi thở không ra hơi, nguyên nhân cũng chỉ có một, những sơn hào hải vị ở trong cung Lục Vu còn không ăn được, gả cho người ta, không ai thương không ai quản, vậy chẳng phải sẽ đói bụng đến nguy hiểm tính mạng sao?

Hoàng đế suy nghĩ cũng cảm thấy đúng, mặc dù nói mình gả nữ nhỉ đi, chỉ là chuyện một thánh chỉ ban xuống, nhưng bệnh kén ăn của Lục Vu còn chưa trị hết, nhét một con ma ốm cho người ta, người ta cũng không vui nha. Hoàng ân lập tức biến thành hoàng tai.

Vì thế Hoàng đế triệu tập các ngự y đến để nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh cho Lục Vu.

Trước đây công chúa quá béo, bây giờ quá gầy, con cái hoàng gia không dễ hầu hạ, giày vò một đám lão đầu đến nỗi tóc bạc trắng.

Các ngự y không được gọi, có người nghĩ kế, nói răng có thể cơm và thức ăn không hợp với khẩu vị của công chúa. Vì thế Hoàng đế sai người xuất cung tìm đồ ăn hiếm lạ, chỉ cần là đồ Lục Vu thích ăn, tăng cảm giác thèm ăn của nàng ta, có lẽ bệnh sẽ tốt lên.

Cứ như vậy kéo dài hơn nửa năm, bệnh của Lục Vu không hề có chút chuyển biến tốt nào.

Vào lúc này, Thẩm Phong Vân tặng Huệ Phi một hộp bánh táo chua, nói răng lúc hắn ra ngoài phá án, mang về chút đặc sản.

Trong cung đều có những món điểm tâm đẹp đế, chỉ có loại đồ ăn này hiếm xuất hiện trên yến tiệc, vì vậy chia cho Hiền Phi một chút, Lục Vu ăn rất là ngon miệng, ngay ngày hôm đó lại ăn được hẳn một bát cơm.

Hiền Phi sướng đến phát rồ, cũng xin nhờ Thẩm Phong Vân lại mang vào trong cung một ít. Nhắc đến cũng kì, những món điểm tâm mà Thẩm Phong Vân đưa vào, Lục Vu đều ăn rất ngon lành, nhưng sơn trân hải vị trong ngự thiện phòng, nàng ta ăn cái gì đều nôn ra cái đó.

Hiền Phi cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Hoàng đế, thử thăm dò bằng cách đùa giỡn: “Có lẽ, Lục Vu trời sinh thích ăn đồ ăn của Quốc Công phủ người ta.”

Hoàng đế lão gia tử lúc đó không liên tiếng, cũng không ép Lục Vu gả vào phủ Nguyên Soái, thế nhưng sắc mặt rất kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.