Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 698: Chương 698: Chương 697




Vừa nói xong, Tiểu Vân Triệt lập tức thay đổi ý định: “Vậy thì ta sẽ đi gặp ngài ấy, để ngài ấy dẫn ta cưỡi ngựa đánh trận. Thế tử, chúng ta đi ngay thôi.”

Phượng Lôi Ngọc đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Nàng hơi vướng bận, nếu mà nàng dẫn theo Tiểu Vân Triệt đi đến kinh thành, tới lúc phu nhân trở về, có phải sẽ trách mắng nàng không?

Thẩm Phong Vân nghiêm nghị nhìn Phượng Lôi Ngọc: “Người này là thái tử cao quý, bên cạnh đầy rẫy các cao thủ như mây, thủ đoạn của hắn ta tất nhiên không hề tầm thường, huống chi còn đã chuẩn bị rồi mới tới đây nữa? Cừu thiếu chủ một người một ngựa chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.

Việc này còn dính dáng đến cả quan hệ ngoại giao giữa hai nước, sự an toàn của Băng Cơ nữa. Vị cô nương này, thỉnh cầu Phong vương gia đến Dự Châu giúp đỡ là hành động sáng suốt nhất hiện giờ. Hơn nữa, tình hình Dự Châu lúc này không ổn cho lắm, tuyệt đối không phải là nơi để người và cậu bé ở lâu. Để hài tử về nhận tổ quy tông cũng là chuyện đương nhiên, thế nên ta xin cô nương hãy đưa đứa nhỏ đi một chuyến về kinh thành đi.”

Phượng Lôi Ngọc lại do dự mài, cắn chặt răng, trách mắng thì cứ trách mắng đi. Dù sao, Thẩm Phong Vân cũng đã biết thân thể của Tiểu Vân Triệt, trốn tránh mấy thì cũng chẳng thể giấu diếm được nữa.

Tiểu Vân Triệt có người của Tàng Kiếm Các chịu trách nhiệm bảo vệ, ngay lập tức lên đường trở về kinh thành.

Thẩm Phong Vân cũng không dám chậm trễ một giây phút nào, vội vàng bàn giao việc cứu trợ thiên tai cho các quan chức khác. Hắn lệnh cho người phong tỏa tất cả những giao lộ ở Dự Châu rồi cưỡi ngựa đuổi theo Cừu thiếu chủ và thái tử Nam Chiểu.

Tại kinh thành, nơi phồn hoa sầm uất, trước cửa lớn của Kỳ vương phủ.

Tiểu Vân Triệt ngồi xổm trước quầy hàng nặn tò he, giống như một chú chó mặt xệ bé nhỏ, đôi mắt sáng lên, đứng ỳ một chỗ không chịu rời đi.

Ông lão nặn bột trông thấy đứa nhỏ da thịt mềm mại trắng nõn, vô cùng đáng yêu hệt như đứa bé trong tranh chúc mừng năm mới dán trên tường, trong lòng rất ưa thích.

“Cậu bé này, có thích không?”

Tiểu Vân Triệt gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói mềm mại cất tiếng: “Gia gia, tay nghề của ông thật tốt. Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nhìn thấy tò he đẹp đẽ như vậy.”

“Thế để phụ thân của nhóc mua cho nhóc một cái đi”

Tiểu Vân Triệt cúi đầu, hai má phồng lên như một con ếch xanh nhỏ. Cậu bé ngập ngừng khẽ nói: “Kể từ khi ta được sinh ra, phụ thân ta đã không cần ta nữa rồi”

Ông lão nghe xong, cảm thấy có chút đau lòng: “Vậy mẫu thân của nhóc thì sao?”

Tiểu Vân Triệt ngước mặt nhìn lên, đôi mắt ngấn lệ, giọt nước mắt rưng rưng sắp rơi xuống, bẹp miệng: “Nương của ta sắp tái giá rồi”

Đâu có giống vậy?

Ông lão đánh giá đứa nhỏ từ trên xuống dưới, mặc dù cậu bé nói mình là hài tử của một gia đình nghèo khổ và không rõ tơ lụa tinh xảo là gì nhưng ông lão cũng biết rằng y phục trên người đứa bé này rất có giá trị. Cả chiếc mũ bằng ngọc dùng để vấn tóc trên đầu cũng làm bằng dương chi bạch ngọc thượng hạng. Trông dáng vẻ này thì rõ ràng là một vị tiểu công tử của nhà giàu có.

“Thế thì nương của nhóc phải làm ăn được nhiều tiền lắm, phải không?”

Tiểu Vân Triệt sụt sịt: “Nhưng ta không muốn tiền, ta chỉ muốn mẫu thân của ta thôi. Nương đi rồi, ngay cả người mua tò he cho ta cũng chẳng có. Ta thật là đáng thương mà!”.

Xem cái điệu bộ này, chẳng mấy chốc sẽ lập tức gào khóc om sòm như cơn mưa xối xả.

Ông lão cả đời chưa từng lấy thê tử, cũng không có hài tử nên không đành lòng nhìn đứa nhỏ tủi thân như vậy. Vả lại, vị tiểu thiếu gia này mà khóc lóc là những người khác sẽ tức khắc cho rằng ông lão đang bắt nạt một đứa trẻ, vậy thì còn kinh doanh làm ăn thế nào được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.