Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 710: Chương 710: Chương 709




Còn chọc hoàng đế lão gia tử cười đến mang tai. Hoàng tôn ngoan ngoãn này của ông ta không chỉ có học vấn tốt mà còn có thể áp dụng những gì đã được học được, nói lời nào cũng đều là nói có sách, mách có chứng, nếu vậy thì lớn lên sẽ giỏi giang tới mức nào nữa? Quả thực chính là một thiên tài.

“Mẫu thân của cháu ở đâu?” Hoàng đế lão gia tử bấy giờ mới nhớ tới tra nhi này, ông ta đã nhớ nhung Lãnh Băng Cơ rất lâu rồi, nhất là từ sau khi cái răng giả đó biến mất.

Bỗng nhiên mặt mày Tiểu Vân Triệt ủ rũ, cậu bé thở dài: “Thái tử Nam Chiếu không có mắt, vậy mà lại vì yêu thích mẫu thân của cháu nên đã cướp nướng đi rồi”

Hoàng đế lão gia tử nghe vậy thì lập tức sửng sốt: “Ai? Thái tử Nam Chiếu?”

“Đúng vậy, mẫu thân của cháu không muốn tái giá, nhưng mà không đánh lại hắn ta được. Vì thế, Thẩm biểu cữu đã bảo cháu tới kinh thành và hỏi phụ thân rằng có để ý đến việc lão bà tái giá hay không?”

Hoàng đế lão gia tử rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hỏi ngay bọn thị vệ đứng một bên: “Phong vương gia xuất binh là bởi vì chuyện này sao?”

Thị vệ gật đầu: “Vâng ạ?

“Xem xem chút tiền đồ của hắn, tức phụ của mình bị người khác cướp mất, dẫn theo năm mươi nghìn binh mã thì làm được cái gì chứ? Truyền ý chỉ của trẫm, lại điều thêm một trăm nghìn quân binh nữa lập tức xuất binh tiến về Nam Chiếu, đoạt lại Phong vương phi. Nếu bên Nam Chiểu dám nói một chữ không thì san bằng luôn Thịnh Đô của bọn hắn! Trẫm cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã cho người Nam Chiểu sự dũng cảm này, ngay cả tức phụ của nhi tử của trẫm mà cũng dám cướp đi”.

Được rồi, ông ta vừa mới đây còn vỗ bàn nổi giận rồi muốn trừng trị Phong vương gia tội tự ý phát binh đấy. Nếu nói đến chuyện bao che cho nhi tử thì hoàng đế lão gia tử đủ thô bạo.

Tiểu Vân Triệt vừa định đi theo Mộ Dung Phong xuất binh thì đã bị chặn lại, dọc đường tiến cung cũng chẳng thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nào, thậm chí còn không đẹp mắt bằng Phượng Lôi Ngọc. Thế nên, đứa nhỏ bèn tự đề cử bản thân với hoàng đế.

“Hoàng gia gia, cháu cũng muốn dẫn binh đi đánh giặc. Cháu muốn làm tướng quân, đánh cho kẻ thù thất bại thảm hại”

Hoàng đế lão gia tử lập tức từ chối, đùa gì vậy, để kim tôn của ông ta mang binh đánh giặc như vậy thì quá nhiều nguy hiểm. Nếu như kẻ nào dám động vào một đầu ngón tay của cậu bé, ông ta sẽ tiêu diệt cửu tộc nhà tên đó.

“Dẫn binh đi đánh giặc có gì vui để chơi đùa đâu? Ở lại nơi này với hoàng gia gia, sáng mai hoàng gia gia sẽ đưa cháu vào triều, để văn võ bá quan quỳ lạy cháu. Đó mới gọi là uy phong lẫm liệt”

Quần thần nghị sự không khỏi lén lút hít vào một hơi thật sâu, trực tiếp gõ trống trong lòng. Mang theo một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đi tè ra quần ư, hoàng đế bệ hạ tôn kính, là một hoàng đế, ngài thực sự đang nói thật lòng sao?

Quay sang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh chung một ý nghĩ.

Đứa bé từ trên trời giáng xuống này, e rằng sẽ quấy nhiễu dòng nước của triều đình Thượng kinh.

Trong vài năm trở lại đây, do thê tử qua đời nên Phong vương gia thay đổi, gần như trở nên suy sụp hoàn toàn. Suốt ngày, hắn ở trong quân doanh luyện binh, chẳng quan tâm gì tới tình hình xáo trộn của triều đình. Hoàng thượng rõ ràng là đã có hơi thất vọng về hắn.

Nhưng bỗng dưng, lại có thêm một tiểu hoàng tôn xuất hiện, giống như một tảng đá lớn nên lên cầu bập bênh, có khả năng làm cho tất cả những người phía đối diện run rẩy cong người thấu tận trời xanh.

Trọng lượng này quá nặng nề.

Bao gồm cả Lãnh tướng, cũng rõ ràng đã dốc lại tinh thần phấn chấn trong nháy mắt, cứ như là uống máu gà, quanh quẩn ở bên người hoàng đế lão gia tử xoay vòng vòng giống như một con lừa vừa kéo cối xay ngũ cốc vừa thèm ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.