Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 712: Chương 712: Chương 711




Trong hậu cung, toàn bộ các vị phi tần có máu mặt và địa vị đều đang đứng ngồi không yên, lập tức chạy đến Khang Đình Cung vườn cổ ra nhìn như thể xem khỉ chơi đùa vậy.

Một đám người vây quanh Tiểu Vân Triệt xì xào, tùy tiện bình phẩm rồi biến đổi sang trò ca ngợi, thế nhưng trong lòng họ lại ghen ghét tới nỗi vô cùng khó chịu.

Tiểu Vân Triệt thì tự mình chơi đùa, đứa nhỏ chẳng sợ bị trêu chọc mà thậm chí càng trêu chọc lại càng phấn khích. Đặc biệt là bị đám nhi tử như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt vẫy giữa, cậu bé trợn cả mắt lên, nước miếng chảy ròng ròng.

Tuy rằng những năm qua Hoàng đế lão gia tử không có đủ sức lực để làm theo ý mình muốn nhưng cũng không giày xéo các tiểu cô nương như mấy năm trước. Chỉ có điều, trong hậu cung này thứ không bao giờ thiếu chính là nữ nhân mơ tưởng trèo lên cành cao, người trước ngã xuống thì người sau tiếp bước.

Tiểu Vân Triệt để nàng này ôm một cái, nàng kia hôn nhẹ một cái, thơm ngát và mềm mại. Đứa nhỏ cứ như cá gặp nước, ăn hết đậu hũ.

Phượng Lôi Ngọc sốt ruột tới nỗi bám theo sau cậu bé, không ngừng thì thầm: “Những người đó đều là bậc nãi nãi của người đó, thế mà người vẫn ra tay được à?

Hoàng đế lão gia tử nhếch miệng, nở nụ cười thật tươi.

Trong lòng thái hậu có chút lo lắng, để mọi người tản đi, ngồi cạnh hoàng đế, lệnh cho ngự thiện phòng chọn các món yêu thích của đứa trẻ dọn ra bàn, sau đó bảo tất cả mọi người trước mặt lui xuống, bao gồm cả Phượng Lôi Ngọc.

Hai người họ cũng không ăn, tha thiết mong chờ nhìn Tiểu Vân Triệt, hỏi thăm đứa nhỏ về những chuyện vụn vặt ở Giang Nam, hy vọng từ đó có thể kéo tơ bóc kén và tìm kiếm các mạnh mối khác nhau.

Những lời đứa trẻ nói ra vẫn đáng tin cậy hơn nhiều.

Sau khi hỏi về ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Vân Triệt, đã tính toán trong đầu thời gian Lãnh Băng Cơ mang thai, đáng tin.

“Cháu nói, cháu còn có một phụ thân ở Giang Nam sao?”

Trong miệng của Tiểu Vân Triệt bị nhét đầy thức ăn, gật đầu chắc chắn: “Cừu phụ thân uy phong nhất, cũng là người thương ta nhất”

“Vậy buổi tối cháu ngủ với mẫu thân của cháu sao? Hay là ngủ với phụ thân?”

“Đương nhiên là ta ngủ một mình rồi. Mẫu thân của ta nói nếu như ta ngủ với bà ấy thì lớn. lên sẽ không lấy được tức phụ. Xin tưởng rằng ta không biết nửa đêm, bà ấy thường xuyên lén lút chạy ra ngoài làm chuyện xấu hay sao?”

Trái tim của thái hậu và hoàng đế lão gia tử đột nhiên bị nhấc lên: “Làm chuyện xấu gì?”

Tiểu Vân Triệt nói được nửa cầu thì kẹt lại, vô cùng thần bí trả lời: “Mẫu thân ta dặn rằng phải giữ bí mật”

Trong lòng thái hậu giống như bị mèo cào: “Cừu phụ thân của cháu không quan tâm tới việc này sao?”

“Cừu phụ thân chắc là không biết đâu, mẫu thân của ta toàn vụng trộm lẻn ra ngoài, trèo tường”

Trèo tường?

Thái hậu và hoàng đế liếc mắt nhìn nhau: “Hai người họ không ngủ chung với nhau sao?”

“Tất nhiên là không rồi!” Tiểu Vân Triệt đáp lại thẳng thắn và dứt khoát: “Mẫu thân đã nói rồi, giữa nam nhân và nữ nhân phải giữ khoảng cách nhất định, quá bảy tuổi là không thể ngồi chung! Cừu phụ thân của ta đã lớn rồi, chẳng cần người khác dễ ngủ.”

Thái hậu và hoàng đế lập tức nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Thái hậu đã lặng lẽ bí mật gọi Phượng Lôi Ngọc sang bên cạnh từ lâu và hỏi rõ làm thế nào mà Băng Cơ có thể trải qua được những năm qua, cho nên thái hậu cũng biết về sự tồn tại của Cừu thiếu chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.