Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 718: Chương 718: Chương 717




Thẩm Phong Vân như sống dở chết dở, bước một bước lại thở một hơi. Cừu thiếu chủ căm tức đến nghiến răng, đành phải tìm cho hắn một chiếc xe ngựa. Một đường xóc nảy lại khiến hắn hoa mắt chóng mặt, cả người xương cốt rã rời.

Cừu thiểu chủ hậm hực mắng một câu: “Thật là lập dị”

Thẩm Phong Vân quả thực lập dị, suốt hành trình này, mặc dù ở trên thuyền hai người cực kỳ nóng ruột nhưng lo lắng suông cũng vô ích. Thẩm Phong Vân lại đuổi theo Cừu thiếu chủ không chịu buông tha, truy hỏi về cuộc sống mấy năm qua của Băng Cơ.

Đặc biệt thích quanh co lòng vòng hỏi dò hắn ta về mối quan hệ giữa hai người lúc đó.

Đối diện với một tiểu đệ hâm mộ và trung thành tuyệt đối với Mộ Dung Phong, liệu Cừu thiếu chủ có thể ăn ngay nói thật? Dĩ nhiên là không.

Ngược lại, toàn là các loại bên hoa dưới trăng, thề non hẹn biển, cố hết sức rải đủ kiểu hành động thân mật ngọt ngào, gì mà phu thê hai người hòa hợp như đàn cầm và đàn sắt, tôn trọng lẫn nhau rồi gắn bó như keo sơn.

Vậy mà, cặp mắt kia của Thẩm Phong Vân rất hiểm độc, nhìn từng nét mặt dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn ta, còn giỏi kéo tơ bóc kén tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói của hắn ta.

Cuối cùng, Thẩm Phong Vân tổng kết lại: “Con người mà, ai ai cũng đều có một nhược điểm. Càng thiếu hụt thứ gì, càng để ý thứ gì thì lại càng thích khoe khoang thứ đó. Chỉ cần nhìn biểu cảm cố tình thể hiện lúc này của ngươi, ta cũng biết được giữa người và Băng Cơ ngay thẳng, trong sáng và vô tư, hoàn toàn không hề thân mật và mập mờ như những gì người đã nói”

Cừu thiếu chủ chép miệng, cảm giác, Thẩm Phong Vân dùng cái phương pháp thẩm vấn phạm nhân để thẩm vấn hắn ta, hơn nữa chỉ ra trọng điểm vấn đề ngay trong một câu.

Quan hệ giữa hắn ta và Băng Cơ rất tốt, có thể nói là quan hệ sống chết có nhau nhưng vẫn chưa đủ thân thiết, cách nhau một lớp giấy ngăn giữa, còn thiếu khoảng mấy tấc nữa.

Cừu thiếu chủ chẳng muốn thừa nhận: “Nếu như nàng không phải là nữ nhân của ta thì ta cần gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Chiếu cứu nàng? Dù ngài có tin hay không cũng quan trọng, thực chất chỉ cần Mộ Dung Phong tin là được.”

Thẩm Phong Vân nghiêm túc: “Nếu như quãng thời gian năm năm nay, biểu tẩu của ta vẫn không thể thích người thì dù có cho ngươi thêm năm năm, mười năm hay hai mươi năm nữa cũng vô dụng. Vả lại, ngươi có biết rằng biểu ca của ta rốt cuộc đã trải qua năm năm nay như thế nào không? Hiển nhiên hắn cũng là người bị hại, hắn phải chịu tổn thương nặng nề nhất, lại còn mang trên mình nỗi đau lòng và hổ thẹn, sống một ngày mà như thể đã trôi qua một năm trời.

Người có biết ăn mà không nuốt xuống được là cảm giác như thế nào không? Mỗi lần ăn cơm, hắn đều dùng sức kéo căng cổ mình cứ như là đang cố gắng nuốt một cái xương mắc ở cổ họng. Yết hầu của hắn chuyển động khó khăn, quẹt qua khiến cổ họng hắn đau rát nhưng rồi cũng không nuốt xuống hết được, cũng tựa như nếu không cẩn thận thì có thể lập tức khóc nghẹn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

Suốt mấy năm nay, ngoại trừ con chó đó thì chỉ có rượu là bạn đồng hành cùng hắn. Hắn ngồi trước mộ chôn quần áo và di vật của Băng Cơ, chẳng nói một lời, chỉ không ngừng uống rượu giải sầu, gặm nhấm nỗi buồn, sau đấy lại kéo lê thân thể mệt lử của hắn và dắt theo con chó nhỏ màu trắng về nhà”.

Vừa nói, khóe mắt hắn vừa ươn ướt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Cừu thiếu chủ quay mặt lại và phớt lờ hắn.

Mộ Dung Phong trải qua khó khăn, nhưng Cừu thiếu chủ hắn ta còn gian nan hơn, đã nuôi lão bà và hài tử cho người khác năm năm rồi, giờ nói muốn quay lại thì phải quay lại sao?

Thẩm Phong Vân vẫn luôn cằn nhằn và nói liên miên về chuyện này, kể lể hết khó khăn của Mộ Dung Phong cho Cừu thiếu chủ. Thẩm Phong Vân nói ra sự thật năm đó, hắn đã bị Nhiếp Hồn Thuật của Cẩm Ngu mê hoặc, rồi nói gánh nặng mà hắn đã mang trên mình trong mấy năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.