Lãnh Băng Cơ lúng túng cười: “Chuyện này, người phải nghe lời ta, tình huống thân thể của ngươi không cho phép đâu. Thật đấy, trái tim của người vốn bị dị tật bẩm sinh, hiện tại tâm thất phải sưng to, cơ tim thiếu máu, nếu như trúng Liên Tâm cổ thì tính mạng của ngươi cũng coi như đi tong rồi. Cái này, hai ta không thích hợp đâu.”
“Rốt cuộc nàng cũng chịu nói thật một câu, làm sao nàng chẩn đoán được những triệu chứng bệnh này? Bệnh tim của ta đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ tiếp tục nói chuyện giật gân dọa hắn ta: “Bây giờ người cần giữ cho tâm trạng của mình luôn luôn ổn định, cảm xúc không thể quá mãnh liệt, lên xuống thất thường được. Thả ta ra khỏi Nam Chiểu, ta bảo đảm tính mạng của người còn có thể kéo dài năm năm nữa.”
“Nhưng ta càng tham lam, ta còn muốn sống lâu hơn nữa”
‘Cười ta thì ta sẽ chỉ làm mạng người càng ngắn hơn nữa mà thôi. Lãnh Băng Cơ chửi thầm trong bụng.
Nghe nói Nam Chiểu vương này chỉ có một đứa con trai, cũng chính là vị thái tử Nam Chiếu đang sống dở chết dở này. Tương lai vương vị cũng sẽ do hắn ta kế thừa, tương lai tiền đồ tốt đẹp như vậy đang chờ thì cũng khó trách hắn ta lại tham sống như vậy.
Na Trát Nhất Nặc đứng bên cạnh yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, lúc này nàng ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà xen mồm: “Người đã không muốn gả cho ca ca ta thì còn theo huynh ấy đến Nam Chiểu làm gì?”
Lãnh Bằng Cơ chớp mắt: “Không phải ta muốn, là ca ca ngươi hạ độc ta rồi bắt ta tới đây”
Na Trát Nhất Nặc tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Trên người của ngươi không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào cả, theo nhịp thở của người xem thì võ công cũng không tệ, vậy tại sao ngươi không chống cự?”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ căng thẳng, nàng nghĩ thầm: “Hỏng rồi! Loại thuốc mà mình trúng lúc trước hắn là do chính Na Trát Nhất Nặc nghiên cứu ra. Nếu mình đã giải được loại thuốc này thì chắc chắn là không lừa được tiểu ma nữ này. Bất cẩn rồi!
“Ta muốn trốn chứ, đáng tiếc là không dám chắc nhất định sẽ trốn được thôi. Hơn nữa ta không biết bơi, nhỡ ca ca người thẹn quá thành giận ném ta vào trong nước nuôi cá thì sao bây giờ? Tính mạng vẫn quan trọng hơn”
Đôi mắt hạnh của Na Trát Nhất Nặc nheo lại: “Ngươi theo ca ca ta đến Nam Chiếu là có mưu đồ đúng hay không?”
Lãnh Băng Cơ nhìn tiểu nha đầu trước mặt này mà hít ngược một hơi khí lạnh, nàng ta đúng là đã thành tinh rồi, giỏi hơn ca ca của nàng ta không phải chỉ là một chút đầu.
Nam Chiếu vương cũng thật là, sao cứ nhất định phải truyền ngôi vị hoàng đế cho đứa con trai ma ốm này làm cái gì? Sợ chết, ích kỉ, còn biến thái, chỉ biết ăn chơi đang điểm. Người thừa kế thông minh giỏi giang có sẵn như vậy thì lại không muốn.
Vậy mới nói, trong năm ngàn năm lịch sử của Trung Vực, có bao nhiêu sự phát triển đã bị cản trở chỉ vì trọng nam khinh nữ cơ chứ?
Nàng khẽ mỉm cười: “Đến vị trí thái tử phi của Nam Chiều các người ta còn không thèm thì còn có thể có mưu đồ gì?”
Na Trát Nhất Nặc cắn nhẹ môi dưới: “Ta thừa nhận, ban đầu ở Trường An, ta thực sự đã từng làm những việc có lỗi với ngươi. Thế nhưng nếu người dám có ý đồ gì với ca ca ta thì ta nhất định sẽ không tha cho người đầu”
Lãnh Băng Cơ nàng bị dọa từ nhỏ cho đến lớn, đúng là không sợ một chút nào cả.