Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 737: Chương 737: Chương 736




Phòng thủ thành thì dễ, tấn công thành mới khó. Tuy là nói ky binh của Mộ Dung Phong uy phong, lúc xông pha chiến trường chiếm phần lớn ưu thế nhưng lúc tấn công thành thì ưu thế sẽ giảm đi một nửa. Tuy là như thế nhưng một đám nam nhân dũng mãnh giống như hổ xuống núi động tác nhanh nhẹn, huấn luyện nghiêm ngặt phối hợp rất ăn ý với nhau khiến cho binh sĩ phòng thủ thành Nam Chiếu cũng khó mà chống lại được, ngàn cân treo sợi tóc khó có thể chống đỡ lại được.

Na Dạ Bạch tức đến nỗi suýt chút nữa ói ra máu, hắn ta không ngừng thúc giục Na Trát Nhất Nặc: “Chúng ta phải làm sao bây giờ, muội nhanh nhanh nghĩ ra cách giải quyết đi”

Na Trát Nhất Nặc lấy một chiếc sáo trúc từ trên cổ xuống rồi đặt lên bên môi, lập tức có một âm thanh lanh lảnh du dương vang lên từ trạm canh gác xuyên qua tiếng kêu la giết chấn động trời xanh bay về bốn phía chân trời.

Ánh mặt trời giống như bị mây đen che khuất, mây đen nhanh chóng bay về phía quân đội của Trường An, che kín cả bầu trời.

Có một người thét lên một tiếng đầy kinh hãi: “Dơi kìa”

Có đến mấy chục nghìn con dơi từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây, chúng bị ảnh hưởng bởi tiếng sáo thế nên đã lao thẳng về phía các tướng sĩ đang tấn công thành ở phía dưới.

Tuy dơi không có bao nhiêu lực sát thương thế nhưng nhiều dơi như thế ùn ùn kéo đến, hơn nữa lại còn liên tiếp nhào vào mặt nên đã gây ra trở ngại cho các binh lính khi phát huy tài năng của mình được. Họ không thể không rút kiếm ra ngăn cản.

Lúc này binh sĩ của Nam Chiếu nhân cơ hội bản cung tên, các tướng sĩ tấn công thành tay chân luống cuống có rất nhiều thương vong.

Mộ Dung Phong không ngờ rằng đối phương lại còn sử dụng một chiêu như thế này, trong lúc nhất thời không kịp trở tay, hắn vội vàng ra lệnh cho tướng sĩ ở phía sau lấy mũi tên ra bó đuốc lên đó sử dụng kế sách tấn công bằng lửa.

Trong lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một tiếng còi đỉnh tai nhức óc vang lên trực tiếp áp đảo tiếng sáo trúc của Na Trát Nhất Nặc, không có bất kỳ tiết tấu nào cả, cũng không có bất kỳ làn điệu gì, chỉ là tiếng còi chói tai khiến cho màng nhĩ người ta vô cùng đau đớn.

Những con dơi kia vốn dĩ đang bị người ta chỉ huy có trật tự thì đột nhiên như gặp phải thiên địch của mình, chúng hoảng loạn bay lung tung tứ phía.

Mộ Dung Phong ngồi trên lưng ngựa nhìn bằng ánh mắt chăm chú, hóa ra là có hai mươi mấy con chim diều hâu hoặc là đại bàng vàng hung mãnh từ trên trời giáng xuống. Chúng giang rộng sải cánh dài tới năm sáu thước lận của mình ra rồi hung mãnh đáp xuống, cánh của chúng vừa vung lên đã khiến cho những con dơi kia lả tả rơi xuống dưới đất, sau đó lại bị móng ngựa giãm đạp thành bùn hết cả.

Dường như ánh mặt trời đã dát lên cánh những con đại bàng này một lớp viền vàng, các binh sĩ ngửa mặt nhìn qua đó, cảm giác giống như đang ngước nhìn thần linh vậy.

Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lũ dơi hoảng sợ bay đi tứ phía, đã là một đám quân lính bại trận rồi.

Mộ Dung Phong ra lệnh: “Bắn tên yểm trợ đi!”

Binh sĩ của Nam Chiếu đã thay đổi hướng bắn, bọn họ nhằm thẳng vào lũ đại bàng ở trên trời nhằm bắn chết bọn chúng. Bên phía Trường An, sau khi nghe được mệnh lệnh của Mộ Dung Phong thì mũi tên của các binh sĩ bay nhanh như sao băng, thẳng tiến đến thành Bích Thủy của Nam Chiếu khiến cho đối phương không dám hành động.

Những con chim đại bàng uy phong lãm liệt bay lượn vài vòng trên không trung tránh khỏi cơn mưa cung tên từ phía Nam Chiếu, sau đó cùng bay về phía thành Bích Thủy.

Đột nhiên xảy ra tình huống như thế này khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc, rất rõ ràng những con đại bàng này cũng được huấn luyện nghiêm khắc, chắc hẳn sau lưng có người đang âm thầm giúp đỡ Mộ Dung Phong.

Na Trát Nhất Nặc dặn dò bình sĩ của mình: “Lên, giết chết không tha. Bản công chúa thật sự muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan như thế! Thêm nữa hãy dốc toàn lực bắt Lãnh Băng Cơ, không thể để cho nàng ta sống sót, tuyệt đối không thể để nàng ta sống sót quay trở lại Trường An được”

Nếu như chuyện hạ độc ở Dư Châu bị bại lộ, vậy thì Trường An lại có được lý do chính đáng để xuất quân, khiến cho lòng quân bất ổn vậy thì không xong rồi.

Binh sĩ nhận lệnh, cưỡi ngựa đuổi theo đám chim đại bàng, thế nhưng hai cái chân làm sao có thể sánh kịp với tốc độ bay lượn của chim đại bàng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.