Lời nói của hắn làm cho Lãnh Băng Cơ nước mắt tràn đầy mi mắt, gần như nghẹn ngào: “Chàng không cần tự trách bản thân mình quá nhiều, chuyện đó cũng đã xảy ra rồi, là do lúc đó chúng ta còn quá trẻ, không hiểu rõ như thế nào là tình yêu, không hiểu được sự thẳng thắng thành thật khi đối xử với nhau, không thể.”
“Hức hức”
Chính là tình yêu qúa sâu đậm, dưới giường đột nhiên phát ra tiếng thút thít, làm cả hai đều bị giật mình, doạ họ xém chút nữa thì nhảy ra khỏi giường.
“Là ai đó!”
Mộ Dung Phong lạnh lùng măng.
Tiếng khóc dưới gầm giường càng lớn hơn: “Oa oa oa, cảm động quá rồi. Để ta khóc một lúc nữa!”
Lãnh Băng Cơ đột nhiên hiểu rằng vẫn còn một người trốn dưới giường.
Chính là lần hành động của tối hôm qua đã làm tiểu nha đầu này bị doạ ngất đi. Sau đó, sợ bị phơi bày, nên đã giấu nàng ấy dưới gầm giường. Ước chừng vừa rồi hai người ngã nặng trên giường, tiếng động đã đánh thức nàng ấy.
Ây da mẹ ơi, vậy mà lại bị nàng ta nghe thấy, thật là ngại mà, may là vẫn chưa có làm chuyện gì đáng xấu hổ. Đúng là bất ngờ có mặt ở khắp mọi nơi.
Lãnh Băng Cơ cũng bước xuống giường, năm tay Mộ Dung Phong: “Là tiểu nha đầu làm nhiệm vụ giám sát ta lúc trước, bị ta nhét xuống gầm giường”
Tiểu nha đầu bước ra khỏi gầm giường với khuôn mặt đầy nước mắt, tủi thân lịch bịch ngước nhìn, khi nào mới xuất hiện một người đàn ông lạ mặt trong cung mà lại anh hùng bất phàm, đẹp trai xuất chúng như vậy chứ?
Cô ta ngủ mê man suốt thời gian qua, mà nàng vẫn không biết rằng thành Bích Thuỷ đã thay đổi triều đại và đất nước đổi chủ.
Mộ Dung Phong sắc mặt tối sầm: “Lại đây, đem nàng gái này ra ngoài cho bổn vương”
“Tuân lệnh!”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Vu phó tướng bị người bên ngoài đá văng từ ngoài cửa vào, tiến lên hai bước mới vững vàng, trong tay cầm một cái chiêng, liền rớt xuống đất kêu leng keng.
Vu phó tướng cười khẩy nhìn hai người bọn họ, đồng thời nhấc cái chiêng đồng lên: “Ta mang nàng ta đi đây, đúng là làm hỏng chuyện tốt, thật mất hứng!”
Những người bên ngoài cửa cười “khúc khích”.
Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới, lúc đầu khi Cẩm Ngu trốn khỏi Tử Đằng Tiểu Trúc, bị tiếng gõ chiêng của Vu phó tướng làm cho choáng váng, kết quả nghe người ta kể lại là sợ phải tỉnh dậy, người ta nói rằng tiếng của chiếc chiêng này vốn là được chuẩn bị để đối phó bản thân mình, đôi mắt hắn bất giác nheo lại.
“Vu phó tướng cầm cái chiêng này để dùng làm gì vậy?”
Vu phó tướng đương hiên không dám nói, nói ra là tiêu đời liền.
“Vu phó tướng cổ họng ta khàn rồi, nói chuyện không được, nếu không, dùng ctới ái chiêng sẽ có tiếng to tiếng đó”.
“Thật không?”Mộ Dung Phong nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tới cửa phòng của bổn vương la hét sao? Muốn làm loạn hả?
Vu phó tướng cố gượng cười tẻ nhạt: “Không, làm sao có thể chứ? Chỉ là tiện đường đi qua thôi”.
Bên ngoài có người bốn cợt: “Vu phó tướng nói muốn cổ vũ Vương gia khích lệ tinh thần!”
“Ngươi ăn nói vớ vẩn tào lao quá!”Vu phó tướng tức giận nhảy dựng lên phản bác: “Đây là con rùa nào lúc nãy đã nắm tay ta? Nói là làm cho Vương gia dập lửa”.
Lãnh Băng Cơ mặc dù nói mình da mặt dày, nhưng cũng không nhịn được một đám xấu xa trêu chọc đùa giỡn như thế này, khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt, thúc giục nói: “Các ngươi vẫn chưa mệt à!”