Cừu thiếu chủ, mặt mày ủ dột: “Ta nói không được thì có ích lợi gì? Nàng cũng đâu có trả lại hài nhi cho ta, quá lợi cho Mộ Dung Phong rồi, vừa nghĩ tới, tim gan ta đã đau nhói”
Thẩm Phong Vân vỗ vai hẳn an ủi: “Biểu ca ta đã bị ngươi hành hạ năm năm rồi. Không chỉ gan đau mà tim, gan, lá lách, thận, phổi không có chỗ nào mà không đau như vậy”
Cừu thiếu chủ hất tay hắn ra: “Ngươi đã càm ràm suốt cả dọc đường đi rồi, có thôi hay chưa? Ta chưa từng thấy nam nhân nào lải nhải như ngươi. Chả trách ngươi đường đường là thế tử gia Quốc Công phủ, đã lớn đến tuổi này rồi, vẫn chưa lấy được thê tử”
Thẩm Phong Vân nhất thời đổ vỡ, quay mặt không để ý tới hắn. Không cần phải đề cập đến chuyện riêng của người khác.
Lãnh Băng Cơ đã nghe Mộ Dung Phong nói về chuyện của Thẩm Phong Vân, tuy tóm tắt dăm ba câu nhưng cũng hiểu được sơ sơ.
“Đầu óc hoàng đế lão gia tử hẹp hòi giống như mũi ki chắc là đã ghi hận đệ. Đợi ta trở về Thượng kinh, ta sẽ giúp đệ đá động đến ông ta”
Cừu thiếu chủ ở một bên châm chọc: “Đợi nàng trở về Thượng kinh, hoàng đế biết là nàng đã gạt ông ta, còn không biết sẽ gọt giũa nàng thế nào nữa, nàng còn ở đó bận tâm, nói giúp cho người khác”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, hình như quả thật là như vậy, đột nhiên có chút lo âu. Có một lão gia tử lo lắng thừa thãi, làm con dâu cũng không dễ dàng.
Lúc này nàng mới nhớ tới việc chính: “Sau khi các người phá thành Bích Thủy, có từng nhìn thấy hắc y nhân che mặt đó không?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Người này xuất quỷ nhập thần, là một nhân vật tâm cỡ”
“Ta và hắn từng giao đấu hai lần, có thể thấy rằng hắn rất quen thuộc với Nam Chiếu, hình như là người Nam Chiếu.
Nhưng làm sao hắn biết được chuyện khi đó Mộ Dung Phong bị Cẩm Ngu và Lãnh Băng Nguyệt liên thủ mê hoặc? Ban đầu, chuyện này đã bị hoàng thượng phong tỏa tin tức, ngay cả bọn †a cũng chưa từng nghe đồn qua”
Thẩm Phong Vân cũng có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ là người chúng ta quen hay sao? Người biết chuyện này không nhiều, huống chỉ là nội tình bên trong? Ngay cả đạo trưởng Thiên Nhất bọn họ cũng chỉ biết một không biết hai. Tình hình cụ thể, người biết cũng chỉ có hoàng thượng, thái hậu, Vu phó tướng, ta, với cả… Tê Cảnh Vân mà ta đã nói qua”
Nhắc tới Tê Cảnh Vân, Thẩm Phong Vân im lặng một hồi, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tê Cảnh Vân đã nhận tội và bị chém đầu đền tội, còn do Mộ Dung Phong đích thân giúp hắn lo hậu sự, hắn làm sao sống lại được?
“Nếu là người quen, hắn cần gì phải cố gắng che giấu thân phận? Hơn nữa, lúc nói chuyện với ta, còn cố ý đổi giọng, giống như sợ ta đoán được thân phận của hắn. Thật là kỳ lạ”
Lãnh Băng Cơ nhất thời cũng bối rối không hiểu được, quả thực không thể đoán được người thần bí này rốt cuộc có thân phận gì.
Mộ Dung Phong vừa tỉnh dậy đã không thấy Lãnh Băng Cơ nằm bên cạnh, hắn ngồi bật dậy trên giường, khắp người đổ mồ hôi lạnh sau đó lao ra ngoài như một cơn gió. Hắn năm chặt lấy cổ áo của tên gác cửa, vội vàng hỏi: “Vương phi đâu?”
Tên lính bị hắn siết đến mức thở không ra hơi, ngẩng đầu chỉ một cái đầy khó khăn: “Trên nóc nhà”
Nóc nhà?
Mộ Dung Phong kinh ngạc, mắt lướt nhìn theo hướng tên lính chỉ. Lãnh Băng Cơ đang ngồi trên nóc nhà cùng Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân, trong lòng còn ôm một vò rượu, mặt mày hớn hở ngồi tán gẫu.
Hắn bị dọa sợ, suy nghĩ đầu tiên là lo cho đứa bé trong bụng ả ta, leo trèo cao như vậy không sợ ngã sao?
Lời này chỉ nghĩ trong đầu nhưng không nói, hắn vừa mới ngộ ra, bây giờ đã là năm năm sau, đứa bé trong bụng Lãnh Băng Cơ đã trở thành một thằng nhóc nhanh nhảu. Mình đã thiếu mất năm năm trong cuộc sống của nàng.
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy hắn từ xa liền vẫy tay về phía hắn, xem ra tửu lượng của nàng rất cao. Nàng men theo ngói lưu ly nghiêng nghiêng, trượt xuống như đang chơi cầu trượt, hai cánh tay dang ra, dáng vẻ vui mừng.
Tim Mộ Dung Phong như sắp nhảy ra ngoài, lạc mất hồn vía, hắn kêu lên một tiếng: “Phong Vân, giữ nàng ấy lại!”