Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 765: Chương 765: Chương 764




Lãnh Băng Cơ hạ độc, nhưng vẫn còn nương tình, đa phần đều là thuốc mê, còn Na Trát Nhất Nặc này, là thẳng tay giết người, nàng ta quá tàn độc.”

Đợi khói trắng tan hết, phía trước đã không nhìn thấy thân ảnh của Na Trát Nhất Nặc nữa.

Thấy tình hình không ổn nên trốn thoát rồi.

Cừu thiếu chủ hung hăng chửi rủa, liền nhấc đầu gối đá vào mông của tên ma ốm ốm yếu.

“Giả chết lừa ta, vậy mà ban nấy lại đánh ngươi nhẹ như vậy!”

Ngay khi Na Trát Nhất Nặc rời đi, đám lính còn lại thấy tình hình không ổn, không dám tùy ý manh động. Rồng mất đầu chỉ như tấm đĩa rời rạc. Chẳng mấy chốc, cổng thành bị phá vỡ bởi kị binh sắt của Trường An.

Vu tướng liền đi thẳng một mạch đến chỗ Cừu thiếu chủ, náo nhiệt như vậy sao lại không đến xem? Lòng ta vốn dĩ tràn đầy minh nguyệt, hắn ta muốn là người đầu tiên chiêm ngưỡng dung nhan đó, sau đó tự giới thiệu bản thân.

Giống như bị một con hổ đoạt linh hồn, Vu tướng trực tiếp nên vào tường thành, nhìn thấy tên ma ốm ốm yếu nằm trên mặt đất, mỹ nhân thì nghiêng người, một chân đặt lên ngực của tên ma ốm, ống váy được vén lên, lộ ra nửa bắp chân rắn chắc, tư thế yểu điệu, y phục gợi cảm, phong tình không thể chê vào đâu được.

Vu tướng cố ý làm ầm lên: “Nữ tướng là người phương nào? Lại có thể dũng cảm như vậy, Vu mỗ thật bái phục vô cùng. Thời cổ đại có Hoa Mộc Lan chiến đấu trên sa trường conuong đây chính là một đóa hoa Mộc Lan, thuần khiết mà không kiêu ngạo.”

Cừu thiếu chủ trong người vẫn còn sót lại một ít độc tính, lúc này cố gắng chịu đựng đầu đau nhức mắt mờ lòa, đánh Na Dạ Bạch đến miệng mũi sưng tím, không còn thời gian đâu mà để ý tới hẳn.

Vu phó tướng tiến tới hai bước, ngẩng cao đầu, chân đứng thẳng: “conuong có thể giao người này cho đám người sau xử lí là được, không phiền nàng mệt mỏi thêm. Hôm nay lần đầu gặp mặt conuong, có cảm giác đã từng thân quen, hình như đã có gặp ở đâu rồi chăng. Vu mỗ ta…”

Tiến lại gần hơn, hắn ta nhìn thấy những ngọn lửa như đang nhảy múa. Đôi chân xù lông của Cừu thiếu chủ lộ ra khoảng nửa bắp, bước chân vừa chạm tới, lời nói ra mới được một nửa, bàn tay đang giơ cao có ý định chạm nhẹ vào hàng tóc mái đột nhiên đông cứng.

Cừu thiếu chủ đã nghe âm thanh bô bô của hắn ta từ lâu, quay mặt lại nói: “Ngươi còn dám gọi ta là conuong này conuong nọ nữa thử xem? Lão tử ta đánh chết ngươi!”

Hắn nghĩ Vu phó tướng là đang cố ý đùa giỡn, tự bốn cợt vu VƠ.

Xung quanh mọi người đều nhịn cười.

Vu phó tướng nhất thời hóa đá, giơ tay chỉ về phía hắn, lắp ba lắp bắp: “Sao lại, sao lại là người?”

Cừu thiếu chủ trừng mắt: “Là ta thì đã sao nào?”

Không sao cả, chỉ là trái tim có chút tan nát.

Vu phó tướng liền đánh lạc hướng: “Vương gia bảo ta đến trước tiếp ứng người bắt Thái tử Nam Chiếu. Nếu như người ở đây rồi, thì ta không cần phải xử lí nữa”

Na Dạ Bạch nhìn thấy Na Trát Nhất Nặc bỏ mình mà đi, cổng thành cũng bị phá rồi, hắn ta cảm thấy mình trở thành tù nhân của Trường An, liền cảm thấy tức giận kích động. Lần này, hắn ta thực sự bị bệnh rồi.

Cừu thiếu chủ biết rõ tầm quan trọng của sự việc, sau khi đã đánh sướng tay, miễn cưỡng đã thỏa mãn cơn tức giận của hắn, nếu như thật sự đánh chết tên ma ốm ốm yếu này, Lãnh Băng Cơ nhất định sẽ bảo hắn là con người lỗ mãng. Cho nên ném tên ma ốm này cho Vu phó tướng xử lí.

“Tùy các ngươi xứ lí”

Vu phó tướng không chần chừ mà mang tên ma ốm đi, không ngoảnh đầu lại.

Quân Trường An giữa đêm hôm đã bắt được Thái tử Nam Chiếu làm tù binh, đả thương Công chúa Na Trát Nhất Nặc, đó là một thu hoạch lớn, để sau đó việc công kích thành thuận buồm xuôi gió, như hổ mọc thêm cánh.

Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ cùng tiến lên để nói lời từ biệt với Mộ Dung Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.