Mộ Dung Phong thấy hoàng để rút lui, một xoài bước từ bên ngoài bước vào.
Hôm nay vở kịch này hắn không có cách nào tham gia, có hẳn ở đây, liền không hát nổi: “Nghe nói phụ hoàng một lần nữa ban hôn cho chúng ta?”
Lãnh Băng Cơ có chút kỳ quặc cười: “Là ban hôn,tự mình xem đi” Mộ Dung Phong không hiểu sao cả nhận lấy trong tay, đọc từng câu từng chữ, đọc đến cuối cùng cũng sửng sốt: “Không có niêm phong?”
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nhún nhún vai, chế nhạo Mộ Dung Phong: “vốn dĩ hai người chúng ta cũng không có bái đường, hiện giờ ngay cả thánh chỉ ban hôn cũng là giả. Cũng tốt, lần sau hòa ly chỉ cần trực tiếp cùng nhau đồng ý là được, không cần tốn sức viết cái sách hòa ly gì”.
“Hòa ly?”Mộ Dung Phong hơi nheo mắt lại, trong lời nói mang ý uy hiếp.
Lãnh Băng Cơ rụt cổ, ngụy biện nói: “Lần sau, lần sau có nghĩa là tên của một người, không phải ta.”
Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng.
Lời nói của Lãnh Băng Cơ khiến hắn cảm thấy rất khủng hoảng, cảm thấy vịt nấu chín cũng có thể bay. Tuy nói mình che nắp nồi nghiệm trận chờ đợi, nhưng đã béo khỏe mà hương thơm lại hấp dẫn bốn phía thế này, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Thật đau đầu.
Lão gia tử nhà mình chắc chắn là cố ý, cưới vợ sao lại khó như vậy?
Vương phủ, bởi vì Lãnh Băng Cơ trở về, đã trở nên náo nhiệt ồn ào, rất nhiều bạn cũ lên đưa thiệp chúc mừng, đến trước bái kiến. Cửa ra vào như thành phố, khác nhau một trời một vực so với sự vắng như chùa bà đanh của mấy năm trước.
Lãnh Băng Cơ trải qua mấy năm làm việc chăm chỉ trên thương trường, hiểu được sự trống trãi và thất vọng, không còn đặt điều mình thích và không thích lên mặt nữa, trong những người này đều có ý định riêng của họ. Nghênh đón đưa đến phòng, thể hiện đầy đủ phong thái của nữ chủ nhân Vương phủ.
Cừu Thiếu Chủ không có việc gì liền ngồi ở đầu tường, lấy ra cây sáo ngọc, tiếng thổi thảm thiết nghẹn ngào, nồng nàn mà chuyên chú. Giai điệu buồn triền miên, như đang tố cáo sự bạc tình của Lãnh Băng Cơ thể hiện một cách đầy đủ và sâu sắc nỗi hận thầm kín.
Một chiếc váy đỏ tung bay trong gió, đặc biệt là bông hoa bỉ ngạn trên vạt áo, đã làm say mê ánh mắt của các nha hoàn trong vương phủ.
Các tiểu nha đầu vô tâm làm việc, đi từng vòng từng vòng ở trong viện vương phủ, cạnh tóc mai đều có gắn một hoa ngọc trai rất đẹp, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Cừu Thiểu Chủ.
Trên thế gian, hiếm thấy có người đàn ông đẹp phong nhã giống như thế này, hơn nữa lại giàu có, lại có tình yêu, đối với Tiểu Vân Triệt thì cẩn thận che chở như vậy. Đi đâu để có thể tìm được một người tốt như vậy?
Cũng không tham lam, hắn vung tay liền mua được nhiều căn nhà như vậy, chỉ cần, tự cho mình một căn phòng, kim ốc tàng kiều là đủ rồi.
Mùa này ở Kỳ vương phủ, ngập tràn sắc xuân,cực kì rộn ràng rực rỡ.
Địa lợi nhân hòa, hai nha đầu tạm thời phụ trách quản lý việc làm ăn của nàng trải rộng khắp Trường An, ngày nào cũng tới Thượng Kinh, phụ trách bảo vệ Tiểu Vân Triệt.
Thượng Kinh khác với Giang Nam, Lãnh Băng Cơ vừa trở về, liền nhắc tới mười hai phần cảnh giác đối với sự an toàn của Tiểu Vân Triệt, một Phượng Lôi Ngọc rõ ràng quá yếu kém, huống chi,còn đòi hỏi nàng phải chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Cừu Thiếu Chủ.
Hàng ngày Băng Cơ cần xử lý quá nhiều chuyện tầm thường, cần trợ lý đắc lực ở bên cạnh giúp đỡ. Thận trọng tháo quát đúng thời điểm, bản lĩnh cũng tốt, bản thân có thể yên tâm giao phó.
Hai ngày nay Vụ phó tướng và quản sự trong phủ thật thần bí, không biết đang bận cái gì.
Ngay cả Nhi Nhi và Điêu ma ma mấy người này cũng đang bận rộn, đang thì thầm nói với nhau, vừa nhìn thấy nàng đến gần lập tức im lặng.